Cách đây vài ngày, khi tôi đang tham gia chợ phiên ở trấn trên, ở bãi đất trống ven đường tôi thấy một vài lán được dựng lên.
Trên tấm biển ở cửa có bốn chữ lớn “Triển lãm nghệ thuật”. Trên đất còn có rất nhiều tấm bảng, trên bảng là những tấm ảnh kỳ lạ quái đản như rắn mặt người, cậu bé mặt chó.
Tôi m/ua vé vào xem, trong lán đã đông người ngồi chật kín.
Ở giữa lán, dựng một sân khấu gỗ nhỏ đơn giản.
Phía sau sân khấu, dưới tấm rèm, có một hàng trẻ em bị bỏng nặng, da thịt ch/áy sém, tay chân bị bẻ cong thành những hình dáng kỳ dị.
Sau đó, một người lùn ôm một chiếc bình hoa màu trắng bước lên sân khấu.
Ông ta đặt chiếc bình xuống đất, gõ nhẹ vài cái. Một cảnh tượng k/inh h/oàng xảy ra: một cô gái xinh đẹp thò đầu ra từ chiếc bình.
Tôi gi/ật mình kinh ngạc, bởi chiếc bình này chỉ cao chừng bốn, năm mươi cm, miệng bình chỉ nhỏ bằng miệng bát, làm sao cô gái có thể chui vào trong?
Nhân viên giới thiệu rằng, đây là "cô gái trong bình hoa", không có tay chân, biết nói chuyện và còn có thể hát. Họ cũng nói không được chạm vào, nếu không đầu cô gái sẽ rời khỏi bình hoa, cô ấy sẽ ch*t ngay lập tức.
Ngay sau đó, một người đ tay trái teo tóp chỉ còn năm, sáu tấc, chân thì bị c/ắt c/ụt, được đẩy ra từ sau tấm rèm để xin tiền khán giả.
Khi đã xin được kha khá tiền, cô gái xinh đẹp trong bình bắt đầu hát, tiếng hát du dương vang vọng khắp lán.
Nhưng dù bài hát hay đến đâu, tôi chỉ cảm thấy lạnh lẽo và khô khan.