2.
Đánh trong ánh sáng không lại, ta đây liền chơi âm thầm.
Tuy rằng ám sát vốn không phải là chuyện sáng sủa gì.
Ta vốn kh/inh thường dùng mê dược cùng ám khí.
Nhưng Tiêu Thượng Hoài chính là ba ngàn lượng hoàng kim biết đi.
Bảo đảm nửa đời sau của ta không cần phải lo cơm ăn áo mặc.
Lần này ta chọn lúc đêm khuya.
Lúc này, toàn bộ chó trong phủ đều đã ngủ.
Ta tìm được phòng ngủ của Tiêu Thượng Hoài, đ/âm thủng cửa sổ giấy rồi thổi một ống th/uốc mê lớn vào đó.
Ta ẩn mình dưới bóng cây đại thụ trong sân, chờ bột th/uốc trong phòng tản đi hết.
Th/uốc này ta cũng không dám uống, dù sao một lượng bằng móng tay cũng có thể hạ gục một con trâu.
Ta nghĩ thầm Tiêu Thượng Hoài này thật đúng là to gan, thậm chí còn không tìm được người gác đêm.
Nếu như ta bị ám sát trước đó không lâu, khẳng định sẽ phái thị vệ cả ngày canh giữ ở cửa.
Ánh trăng dần dần bị mây m/ù che lấp.
Ta nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra và rón rén đi vào.
Trên giường gỗ đàn tử kim, một nam nhân thân hình thon dài đang nằm.
Hai tay hắn đặt trước ng/ực, hô hấp đều đặn, sắc mặt trầm tĩnh.
Thoạt nhìn thì đây chính là ba ngàn lượng vàng của ta.
Vì tò mò về những nhân vật có thế lực triều đình, ta nhịn không được liếc thêm vài lần.
Không thể không nói, người này rất đẹp trai.
Đáng tiếc là gặp ta, thích khách vàng trong làng không lộ sơ hở.
Vừa nghĩ đến một người chỉ lật tay nhẹ cũng có thể làm mây làm mưa như vậy sẽ ch*t trong tay ta, ta cũng có chút hưng phấn.
Quá phấn khích, ta rút thanh đoản đ/ao của mình ra.
Còn chưa kịp đ/âm thì người trên giường đột nhiên mở mắt!
Tuy rằng bị dọa hết h/ồn, nhưng ta vẫn dựa vào sự chuyên nghiệp xuất sắc của mình, giơ tay lên liền đ/âm.
Tiêu Thượng Hoài xoay người, một cước đ/á văng cổ tay ta.
Đoản đ/ao đ/âm vào mép giường, ta dứt khoát buông tay ra.
Sau đó trở tay móc ra ngân châm cất giấu trong tay áo.
Ai ngờ Tiêu Thượng Hoài từ dưới đệm giường móc ra một tấm sắt, khóa ch/ặt mình lại.
Người này rõ ràng có chuẩn bị!
Lúc ta đang cố gắng tìm sơ hở thì hắn đột nhiên bỏ tấm sắt xuống.
Ta còn chưa nhìn rõ động tác của hắn đã bị rắc bột th/uốc lên mặt.
Ta thầm nghĩ không ổn, nhanh chóng lùi lại vài bước.
Nhưng tầm nhìn ta vẫn còn mờ.
Đáng ch*t, hắn chơi bẩn đúng không!
Thân thể vô lực mềm nhũn, ta tìm một tư thế thoải mái nằm trên mặt đất.
Xong đời, hu hu hu...…
Sớm biết vậy ta đã ăn hết nửa túi hạt dẻ kia rồi.