Chương 3

重生当晚被退婚
Cập nhật:
3. Ta vừa tỉnh lại, đ/ập vào mắt chính là sắc mặt kiêu ngạo của Tiêu Thượng Hoài. Cánh tay hắn chống lên bàn, thản nhiên ngẩng đầu nhìn ta. Ta theo bản năng muốn cầm vũ khí nhưng lại phát hiện ra tay mình không thể điều khiển được. Nhìn lại mới nhận ra hai tay mình bị trói, treo lơ lửng trên xà nhà. “Tỉnh rồi à?” Trên mặt Tiêu Thượng Hoài mang theo ý cười, ta nhìn thế nào cũng cảm thấy mỉa mai. Ta giãy dụa nói: "Thả ta xuống! Tiêu Thượng Hoài đứng lên, dùng đoản đ/ao của ta nâng cằm ta lên. "Ngươi muốn gi*t ta, lại yêu cầu ta thả ngươi?" Ta không dám cử động nữa, tầm mắt dán ch/ặt vào cổ tay đang cầm đ/ao của hắn. “Tráng...... Tráng sĩ, cầm xa một chút, có đ/ộc.” Ta đã đầu đ/ộc tất cả vũ khí để đảm bảo chuyến đi này diễn ra suôn sẻ. Không ngờ nó lại trở thành thứ u/y hi*p đến tính mạng ta. Thật là á/c giả á/c báo...… Phi phi phi! Đây là hoạt động bình thường của sát thủ. “Ngươi thật nhẫn tâm.” Tiêu Thượng Hoài sững sờ, tùy ý ném đ/ao của ta xuống đất. Ta thở phào nhẹ nhõm, nhưng đột nhiên lại cảm thấy có gì đó không đúng. Hắn không phải nên gi*t ta sao? Ta chưa kịp nghĩ nhiều thì người nam nhân đó đã tiến lại gần ta. Mùi đàn hương lạnh lẽo xộc thẳng vào trong mũi, lại khiến ta cảm thấy rợn tóc gáy. Nguy hiểm! Hắn véo mặt ta, trong đôi mắt phượng sâu thẳm tối sầm. “Vậy, ta nên xử trí ngươi như thế nào đây?” Bản năng cảm nhận được nguy hiểm khiến ta lập tức tấn công. Ta giơ một chân đang lủng lẳng của mình lên và đ/á vào gi/ữa hai ch/ân hắn. Nếu ta ch*t rồi, ngươi cũng đừng nghĩ có một cuộc sống tươi đẹp! Nhưng hắn hình như đã sớm có dự liệu, hai chân gắt gao kẹp chân ta ở giữa. Tiêu Thượng Hoài nheo mắt: “Thật không an phận.” Ta là thích khách gi*t ngươi, ta làm sao mà an phận! Ta giống như một con cá sắp ch*t, ra sức giãy dụa trên dây thừng. Mặt bị bóp, ta lầm bầm ra tiếng: "Buông ta ra, cẩu quan! “Cẩu quan?” Tiêu Thượng Hoài lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, hỏi: “Vì sao gọi ta là Cẩu quan?” Ta mơ hồ trả lời: "Ta làm sao biết, ngươi làm cái gì trong lòng còn không rõ sao?" Tiêu Thượng Hoài cười khẽ một tiếng: “Ồ, ta thật đúng là không biết mình đã làm gì, nhưng kế tiếp ta muốn làm cái gì thì rất rõ ràng.” “Ngươi muốn làm gì?” Ta không khỏi lo lắng hỏi. Tiêu Thượng Hoài: “Phê tấu chương.” Không ngờ ngươi trói ta ở đây chính là muốn xem ngươi phê tấu chương? Nhưng rất nhanh, ta nhận ra mình đã suy nghĩ nhiều, và cũng quá ít. Cái tên ra vẻ đạo mạo này c/ắt áo ta từng lớp từng lớp một. Sau khi nhìn nó một cách hài lòng, hắn lấy ra chiếc bút và mực tinh xảo. “Ta hỏi, ngươi đáp, nếu ta nghe được điều không muốn nghe, ta liền vẽ một vòng tròn ở trên người ngươi, hiểu chưa?" Thì ra c/on m/ẹ nó ta chính là tấu chương a. Ta m/ắng: “Nhị đại gia ngươi, Tiêu Thượng Hoài ngươi có bệ/nh à?” “Trả lời sai rồi.” Tiêu Thượng Hoài chậm rãi dùng bút lông sói chấm mực rồi đi tới trước mặt ta. Khoảnh khắc đầu bút chạm vào da, ta cảm thấy một cảm giác hồi hộp chạy khắp cơ thể. Một cảm giác tê dại khó nói thành lời mang theo cảm giác mát mẻ tràn khắp toàn thân. Ưm...… Ta vô thức trở nên căng thẳng. Sự x/ấu hổ và gi/ận dữ khiến ta nhấc chân lên một lần nữa. Đúng như dự đoán, lại bị hắn kẹp lấy. Hắn trêu chọc nhìn ta, nói: “Còn muốn đạp ta nữa thì cởi luôn quần ngươi ra.” Ta bi phẫn cắn ch/ặt răng, gắt gao trừng mắt nhìn hắn. Nếu như ta hôm nay có thể sống sót đi ra ngoài, ta trước tiên sẽ ăn sạch hạt dẻ, sau đó ch/ặt người này thành từng mảnh! Tiêu Thượng Hoài không để ý tới ánh mắt ta, ung dung hỏi: “Là ai bảo ngươi tới ám sát ta?” Ta: “Không biết, a..…” Thích khách chuyên nghiệp không thể tiết lộ bất cứ thông tin gì của Kim chủ, ch*t cũng không được. “Không sao,” Tiêu Thượng Hoài lại vẽ một đường lên ng/ực trái ta," Câu hỏi tiếp theo.”