Chương 4124 Vì thế, hắn có lòng tin này.

Phong Nhất Sắc
Nguồn: tamlinh247.us
“Ngươi quả thật là mất trí rồi, lại ra tay với nhiều người vô tội đến như vậy!” Diệp Viễn nhìn Trường Lạc thiên đế đang ủ rũ, hắn cười chế nhạo. Những cường giả Đan đạo đa số không hề liên quan gì đến Trường Lạc thiên đế. Tên này vậy mà lại giết nhiều người vô tội như vậy, tội ác nhiều vô kể. Ánh mắt Trường Lạc thiên đế trở nên u ám, nghiến răng nói: “Dựa vào cái gì, cả đời này ta phải làm một con chó hay sao? Ta không phục! Ta… ta không cam lòng! Tất cả bọn họ đều xem ta như một con chó ở bên mình! Đại sư huynh như ta thậm chí còn không bằng đệ tử đời thứ ba! Ha ha ha… Những người gọi là thiên tài, đều đáng chết! Bọn họ chỉ xứng đáng làm bàn đạp cho ta kê chân mà thôi!” Chết đến nơi, Trường Lạc thiên đế cuối cùng cũng nói ra tất cả những uất ức cam chịu trong lòng. Lúc này, Trường Lạc thiên đế đã tỉnh táo lại. Hắn là một người thông minh, hắn biết Diệp Viễn sẽ không bỏ qua cho hắn. Vì thế, hắn cũng không cầu xin vô ích làm gì. Diệp Viễn nhìn Trường Lạc thiên đế cũng không có lấy nửa điểm thương hại. Người đáng thương hẳn có chỗ đáng ghét. Nam nhân tự mình vươn lên, dã tâm của Trường Lạc không hề nhỏ, chỉ là hắn dùng sai cách. Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là hắn tìm sai người rồi. Có rất nhiều việc không nên làm, hắn không nên chọc đến Diệp Viễn. “Ngươi còn muốn trăn trối điều gì không?” Diệp Viễn thản nhiên nói. Trường Lạc thiên đế cười nói: “Diệp Viễn, những đan đạo mà ta cắn nuốt đó, ngươi đều nhìn thấy rồi phải không? Ha ha ha, ngươi chỉ cần tham khảo đại đạo của bọn họ, lấy tư chất của ngươi mà nói, bước vào Đạo Đan chi cảnh cực kỳ dễ dàng! Bản đế không có di ngôn gì cả, ngươi sẽ mang tham vọng của ta… tiếp tục sống! Ha ha ha…” Diệp Viễn bĩu môi nói: “Không sai, hàng vạn đại đạo quả thật khiến cho người ta động dã tâm. Chỉ là, ngươi cũng quá coi thường Diệp Mỗ rồi! Ngươi cho rằng ta muốn đột phá Đạo Đan chi cảnh còn cần phải dùng đến mấy thứ này hay sao?” Dứt lời, Diệp Viễn duỗi tay ra, một cỗ lốc xoáy màu đen liền xoay quanh người Diệp Viễn, phát ra những tiếng thảm thiết. Trên người Diệp Viễn phát ra những ánh huỳnh quang nhàn nhạt. Chỉ thấy hắn đưa tay ra vuốt ngược xoáy lốc màu đen, xoáy lốc cuồng bạo dần dần trở nên yên tĩnh. Lúc này Diệp Viễn như một pho tượng thần phật độ hóa nhân gian! Xoáy lốc màu đen chính là những oán linh bị Trường Lạc thiên đế biến thành. Mặc dù thần hồn của bọn họ đều bị cắn nuốt nhưng tia oán niệm sau khi chết vẫn còn. Không cam lòng, không phục! Phật tính trên người Diệp Viễn giống như gió mưa, ấm áp làm dịu đi những oán linh đó. “Yên tâm, ta sẽ không dùng các ngươi để tu luyện. Nếu ta làm như vậy thì ta có khác gì với hắn đâu? Được rồi, tất cả giải tán đi.” Diệp Viễn nhàn nhạt nói. Những oán linh kia không khỏi cảm kích, từng thân hình dần hiện ra, khom người hành lễ với Diệp Viễn. Cuối cùng bọn họ quay đầu nhìn về phía Trường Lạc thiên đế đang ngẩn người, trong ánh mắt lộ ra một tia thư thái. Sau đó bọn họ hóa thành từng ánh huỳnh quang, tiêu tán giữa nhân gian đất trời. “Đa tạ đại nhân để chúng ta tiến vào luân hồi!” “Cảm ơn đại nhân, tiểu nhân vô cùng cảm tạ!” “Ơn của đại nhân, tiểu nhân sẽ ghi nhớ suốt đời!” … Từng thân ảnh dần dần hiện rõ ra, bọn họ không ngừng bày tỏ sự kính trọng đối với Diệp Viễn. Vòng quay của Trường Lạc thiên đế cực kỳ đáng sợ, sau khi bị hắn cắn nuốt, tàn hồn sẽ vĩnh viễn bị nhốt ở trong đó không có cách nào ra ngoài. Diệp Viễn cứu bọn họ ra, lại độ hóa cho bọn họ, để bọn họ có thể tiến vào luân hồi. Phần ân tình này bọn họ không thể không nhận. Trường Lạc thiên đế há to miệng, gương mặt không dám tin tưởng. Hắn không thể ngờ rằng có người lại có thể cưỡng lại sự cám dỗ như vậy! Lấy thiên phú của Diệp Viễn, lĩnh hội những đại đạo này đối với hắn ta mà nói đột phá Đạo Đan chi cảnh là điều rất dễ dàng. Nhưng hắn lại từ bỏ như vậy! “Ngươi…ngươi…” Trường Lạc thiên đế muốn nói điều gì đó nhưng nhận ra mình không thể nói được gì. Diệp Viễn thản nhiên đáp: “Không thể phủ nhận, vừa nãy quả thật ta có chút động tâm. Nhưng mà, dùng bọn họ để tu luyện, Diệp Viễn ta khinh thường! Ngươi muốn dùng bọn họ để hủy diệt đạo tâm của ta, ngươi cũng quá ngây thơ rồi! Huống hồ… ngươi cho rằng lấy thiên phú của ta mà nói, tiến vào Đạo Đan chi cảnh còn phải mượn đến sức lực của bọn họ giúp hay sao?” Khi nói điều này, Diệp Viễn bộc lộ sự tự tin cường đại. Điều mà Diệp Viễn kiêu ngạo nhất từ trước đến nay không phải là võ đạo, cũng không phải nguyên thần hỗn độn, mà là đan đạo! Nâng đỡ hắn từng bước từng bước đến được ngày hôm nay, không phải là thiên phú võ đạo của hắn mà là thiên phú đan đạo. Lúc trước, hắn dùng đan đạo để tiến vào đại đạo mới sáng chế ra Hỗn độn thông thiên chân kinh. Mỗi bước đi lên của hắn đều không thể tách rời khỏi sự chống đỡ của đan đạo!