Chương 4125 Hiện thực quả thật là tàn khốc.

Phong Nhất Sắc
Nguồn: tamlinh247.us
Hơn nữa cảnh giới Đan Đạo của hắn hiện tại cách Đạo Đan cũng chỉ còn một bước nữa thôi. Bước vào Đan Đạo chi cảnh, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Sắc mặt Trường Lạc thiên đế trắng bệch, đột nhiên niềm tin của bản thân hoàn toàn bị sụp đổ. Hàng ngàn vạn đại đạo này là tinh hoa của cả đời hắn, là đại đạo của hắn. Hắn tin là, bất cứ ai trong Thông Thiên Giới này nhìn thấy được bọn họ đều không thể chống lại sự mê hoặc này. Nhưng mà, Diệp Viễn lại từ bỏ như bỏ đi một chiếc giày cũ. Đây, chính là sự tự tin mạnh mẽ của một thiên tài thực sự! Đột nhiên, cả người hắn chấn động, một thân ảnh dần xuất hiện ra. Dược Tổ! Diệp Viễn nhìn thấy Dược Tổ, tầm mắt cũng không khỏi ngưng lại. Người nam nhân đã từng đứng vững ở đỉnh phong Đan Đạo, vậy mà lại rơi vào kết cục này, quả thật là đáng tiếc. Dược Tổ trông thấy Diệp Viễn, thần sắc rất phức tạp. Cuối cùng cũng mở miệng nói: “Diệp Viễn, cảm ơn ngươi!” Diệp Viễn khoát khoát tay, thản nhiên nói: “Không cần cảm ơn.n oán giữa ta và ngươi xóa bỏ từ đây.” Dược Tổ gật đầu, sau đó chuyển ánh nhìn sang hướng Trường Lạc thiên đế, thở dài nói: “Đứa ngốc, con quá nóng lòng rồi! Đợi lão phu đột phá Đạo Đan chi cảnh, tự nhiên sẽ giúp con tiến vào Đạo Đan chi cảnh! Haiz!” Trường Lạc thiên đế nghe vậy cười lạnh nói: “Ngươi bớt ở đây làm bộ làm tịch đi! Ta trong mắt của ngươi cũng chỉ là một con chó mà thôi! Nhiều năm như vậy, ngươi căn bản ngươi hề để ta vào trong mắt! Bây giờ ngươi lại dùng mấy lời này để làm ta áy náy ư? Ha ha, ngươi thật sự xem ta là đồ ngu sao?” Dược Tổ không cho rằng như vậy thản nhiên nói: “Con nghĩ là những việc con làm bao nhiêu năm qua thật sự có thể che mắt được ta hay sao? Còn có lúc cuối cùng khi con ra tay với ta, con cho là ta không có sức đánh trả con hay sao? Nếu ta không coi trọng con thì vì sao ta lại phải mang con cùng rời khỏi trận chiến ở Vân Tâm Giới?” Sắc mặt của Trường Lạc thiên đế trở nên có chút mất tự nhiên, hắn ta chế nhạo: “Trong mắt của ngươi, ta đương nhiên là một con chó dễ sai bảo! Đừng nói nhảm nữa! Mặc cho ngươi có nói gì đi nữa thì ta cũng không tin đâu!” Dược Tổ nói: “Đứa trẻ ngốc, con là con trai của lão phu! Hổ giữ không ăn thịt con, làm sao lão phu có thể hại con được?” Trường Lạc thiên đế nghe vậy liền cười lớn: “Ha ha ha…, lão già kia, ngươi đang trêu đùa ta sao?” Dược Tổ nói: “Lúc con còn nhỏ, trên bụng dưới của con có một vết bớt hình lá phong, con thường cảm thấy chỗ bớt đó nóng lên, tốc độ tu luyện cũng nhanh hơn người thường rất nhiều. Sau đó con và nương của con gặp phải nguy hiểm, vết bớt này giúp con giết hết đối thủ. Có điều sau đó vết bớt hình lá phong kia cũng đã biến mất…” Mỗi câu Dược Tổ nói ra, vẻ mặt của Trường Lạc thiên đế lại thay đổi vài phần. Bí mật này từ trước đến nay chưa từng có ai biết. Diệp Viễn ở bên cạnh cũng ngẩn ra. Hai người này vậy mà lại là quan hệ cha con! “Câm miệng! Ta không tin! Một chữ ta cũng không tin!” Trường Lạc thiên đế đột nhiên gào lớn, cố gắng cắt ngang lời Dược Tổ. Chỉ là nhìn thấy phản ứng này của hắn, hắn đã tin rồi. Dược Tổ không để bụng, tiếp tục nói: “Thiên phú của con cực kỳ cao, nhưng cũng rất cao ngạo! Vừa bắt đầu lão phu nhận con làm người hầu chính là muốn rèn giũa tính tình này của con. Chỉ là ta không nghĩ tới con lại như nét bút viết ngiêng, đi trên Thôn Phệ chi đạo. Con ở thành Bình Bàn tìm Vương Phán đấu đan, kết quả thức tỉnh Thôn Phệ chi đạo. Kể từ đó con bắt đầu đi trên con đường Thôn Phệ…” “Lão phu vốn muốn giúp con, nhưng con lại cắn nuốt chi đạo của người khác, dần dần mất đi tâm tính, nếu ta giúp đỡ con có thể sẽ dẫn đến hậu quả khó lường. Năm đó lão phu vì muốn truy tìm đại đạo mà không để ý đến con và nương của con. Là lão phu nợ con, nghĩ rằng sau khi chứng đạo sẽ lấy Đạo Đan chi cảnh để giúp con, để con có thể bước lên đỉnh cao. Chỉ đáng tiếc, chỉ thiếu một bước cuối cùng!” “Lúc con ra tay với ta, lão phu đã do dự nhưng cuối cùng vẫn là từ bỏ. Lấy tư chất của con, muốn cắn nuốt lão phu, có lẽ khoảng cách tới bước cuối cùng cũng không còn xa nữa. Chỉ là không nghĩ tới cuối cùng con lại thất bại trong gang tấc.” Nói đến đây, Dược Tổ thở dài một tiếng, thoáng nhìn nhìn Diệp Viễn. Đáng tiếc đối thủ mà Trường Lạc lựa chọn lại là Diệp Viễn. Thanh Thánh muôn đời! Đối mặt với sự cám dỗ to lớn như vậy, Diệp Viễn lại có thể đối phó một cách bình tĩnh, độ hóa thần hồn. Loại khí phách này tuyệt đối hơn người, trên đời này không gì có thể so sánh được. Trường Lạc thiên đế sớm đã bị sự thật đả kích. Lúc này, đứa ngốc cũng biết được Dược Tổ không lừa hắn. Mà hiện thực này đã đập nát tâm niệm nhân sinh của hắn. Hắn oán hận sâu đậm người này, người hắn muốn giết cả đời, hóa ra lại là người yêu hắn nhất. Còn hắn lại chính tay giết chết đi người đó! Hiện thực quả thật là tàn khốc. Lúc này, tàn hồn của Dược Tổ dần dần tiêu tan, trở thành một ánh huỳnh quang. Dưới độ hóa của Diệp Viễn, hắn ta sớm đã được gột tẩy linh hồn, tiến vào luân hồi. Thời gian không chờ đợi một ai, cho dù hắn ta muốn đoàn tụ cùng Trường Lạc thiên đế cũng không còn thời gian nữa rồi. Hắn ta nhìn Trường Lạc thiên đế thở dài nói: “Đứa trẻ ngốc, nếu thật sự có luân hồi, hy vọng chúng ta có thể đoàn tụ ở bên kia!”