Ngày giỗ của Tiên Hoàng hậu, ta mặc y phục trắng giản dị, phía trước bày một cốc rư/ợu đ/ộc. Tiết Kim Diễn vẫn đứng bên cạnh Thiên Đức Đế. Chỉ là, lần này, ta không rảnh để quan sát biểu cảm của y nữa. Y có thái độ như thế nào, đối với ta mà nói, đã không còn quan trọng nữa. Ta nhìn về phía Thiên Đức Đế: “Bệ hạ, xin hạ chiếu thư!” Thiên Đức Đế gật đầu với thái giám lão tín nhiệm nhất, thái giám đưa một cuộc chiếu thư màu vàng tới trước mặt ta, cho ta đọc. Đó là thánh chỉ, bên trên viết là, miễn xá tội của Thẩm Thu Thủy, đón ả ta từ lao ngục về Cảnh Nhân Cung, tiếp tục là chức Quý phi của ả ta. Ngoài điều này còn giao lệnh bài lục cung cho Thẩm Quý phi quản lý. “Thần nữ, trẫm có thể đảm bảo với nàng, chỉ cần Thẩm ái phi sinh được Hoàng tử, trâm sẽ phòng nàng ấy làm Hoàng hậu, để nàng ấy danh chính ngôn thuận dẫn đầu lục cung. Còn về Thẩm gia, muốn phong hậu tước, cũng không phải việc gì khó. Tất cả chỉ cần...” Thiên Đức Đế nói tới đây, ánh mắt nhìn chăm chú ta. Ta hiểu. Ta cười nói với Thiên Đức Đế: “Bệ hạ, thần phụ cam tâm chịu ch*t, đổi lấy bệ hạ trẻ trung mạnh khỏe, tuổi thọ kéo dài!” Chiếu thư được đưa đi, nửa canh giờ sau, Thẩm Thu Thủy xuất hiện ở trước mặt ta. Ả ta vẫn mặc y phục trước khi vào ngục, búi tóc rối bời, ả ta tỏ ra lo lắng cho ta, nhưng đáy mắt đầy sự hả hê. Ả ta cảm thấy kế hoạch của mình đã thành công. Ả ta trịch thượng nhìn ta, hốt hoảng nói: “Uyển Nhạc, bổn cung thật sự không đành lòng, muội đi rồi, mỗi tháng bổn cung sẽ đích thân dâng hương cho muội.” Ta cười với ả ta, bê chén rư/ợu đ/ộc trước mặt, uống một hơi cạn sạch. M/áu đỏ thẫm ứa ra ở khóe môi, rơi xuống váy áo trắng tinh, vừa nhếch nhác vừa thê thảm. “Thiên Đức Đế, Thẩm Quý phi, thần nữ ta vấn an hai người.” Nói xong câu này, hai mắt ta tối sầm, mất đi ý thức. ... Khi ta tỉnh dậy, bên cạnh ta là Tiết Hành Tri bị ‘đuổi khỏi’ Tiết gia và Ng/u Tố Tố sớm đã ‘ch*t’. Thấy ta tỉnh dậy, bọn họ thở phào nhẹ nhõm. “Uyển Nhạc, kế hoạch của chúng ta thành công rồi.” Tiết Hành Tri gấp gáp thông báo cho ta. Ng/u Tố Tố quở trách lườm hắn, bưng bát canh gà đến chỗ ta: “Trước tiên ăn chút đã, cô đã hôn mê năm ngày rồi.” Uống xong bát canh gà, Tiết Hành Tri mới được Ng/u Tố Tố phê chuẩn kể cho ta nghe việc xảy ra sau khi ta uống rư/ợu đ/ộc. Rư/ợu hôm đó ta uống không phải rư/ợu đ/ộc, mà là th/uốc giả ch*t gia truyền của Ng/u gia. Sau khi ta ch*t, tin Thẩm Thu Thủy và Thẩm gia được miễn xá đã được lan truyền khắp kinh thành. Vốn dĩ, dân chúng bình thường cũng chẳng hề hay biết việc Thẩm Thu Thủy bị hạ chiếu giam trong địa lao, nhưng vụ án những đứa trẻ mất tích giống như một cơn gió đêm xuân, đã lan ra khắp kinh thành. Tất cả dân chúng đều kh/iếp s/ợ khi Thẩm Quý nhân lại làm ra việc táng tận lương tâm như vậy, nhưng điều khiến bọn họ kh/iếp s/ợ hơn là Quân thượng lại bao che cho Thẩm Quý phi. “Yêu phi họa quốc!” “Yêu phi hoặc chủ!” Mấy chục thư sinh lòng đầy c/ăm phẫn tập trung lại với nhau viết hịch văn, dự định hô hào dân chúng, khuyên can Thiên Đức Đế trảm yêu phi, trấn an dân chúng. Thế nhưng, không biết ai đã để lộ tin tức ngay trong đêm, mấy chục thư sinh này bị thị binh xông vào nhà rút đ/ứt gây tay. Tin tức truyền ra, đám đông kích động. Ngay lúc, Ngũ Hoàng tử Thành Dụ cùng ngoại thích Trần gia, Nhữ Nam Tiết Gia hợp nhất binh mã ngũ thành và một nhánh quân Vũ Lâm, công chiếm Cần Chính Điện, ch/ém ch*t yêu phi Thẩm Thu Thủy ngay trước mặt dân chúng, ép buộc Thiên Đức Đế viết chiếu thư thoái vị.