Chương 7

Tôi đứng tại chỗ không nhúc nhích, hắn nhào tới ôm lấy cả người tôi. “Văn Tự, Tiểu Tự, em cho anh một cơ hội có được không? Đừng qua lại với cái bánh pudding lớn kia nữa.” Hắn vùi đầu lên vai tôi. Tôi bật cười ra tiếng: “Lạc Tùy, cậu rốt cuộc cũng rơi vào tay tôi rồi.” Ánh mắt hắn phiếm hồng, không hiểu nổi mà nhìn tôi: “Em nói vậy là có ý gì?” Tôi khép áo khoác lại: “Không nói cho cậu biết.” “Vậy có phải em đã đồng ý với anh rồi không?” Hắn đi theo phía sau tôi, xin từ tôi một câu trả lời. Tôi giả vờ không hiểu: “Đồng ý với anh cái gì chứ?” Hắn nóng nảy: “Đồng ý cho anh cơ hội làm bạn trai em.” “Lạc Tùy, anh bắt đầu từ khi nào thì thích em vậy?” Tôi đem một cái tay cất vào hắn trong túi áo, hắn ủ lấy tay của tôi, nhau mày lại. “Tay em cũng lạnh quá rồi đó, đưa tay còn lại cho anh luôn đi, anh ủ ấm cho em.” Hắn gia trưởng đem tay kia của tôi cất luôn vào trong túi áo khoác còn lại của hắn. Như này sao tôi có thể đi bộ được. “Em còn chưa nói đáp án cho anh biết đâu đấy.” Dưới vòng xoay đu quay, chúng tôi đứng ở nơi đó, nhìn lên bầu trời. Hắn đưa tay vuốt ve gò má tôi: “Nếu như anh nói anh đã sớm có cảm giác rung động, em tin không? Ngày đó em cõng anh đi đến phòng y tế, cảm giác trong lòng anh đối với em hình như đã khác rồi.” Tôi đưa tay ra nhéo mặt hắn: “Bẻ cong anh dữ như vậy sao.” Suy nghĩ một chút, cảm thấy không đúng. “Lạc Tùy, anh thực chất không phải thẳng nam gì hết, có thẳng nam nào mà dễ dàng bị bẻ cong như vậy chứ. Em sợ là anh đang cố giấu mình đó nha.” “Là em bẻ cong anh đó, Văn Tự, em nhất định phải chịu trách nhiệm với anh.” Tôi ngây ngẩn cả người, lần đầu tiên Lạc Tùy khiến tôi có cảm giác hắn đang làm nũng với tôi. Tôi lấy lại bình tĩnh: “Nhưng mà người bạn trai em vừa mới quen thì làm sao bây giờ? Nếu em ở cùng một chỗ với anh, anh ấy nhất định sẽ gi*t tới.” “Anh nguyện ý cạnh tranh công bằng với cậu ta. Chỉ cần em cho anh cơ hội thôi. Nếu như...... Nếu như cuối cùng em vẫn không lựa chọn anh, anh cũng không có gì để nói. Anh sẽ chủ động rời khỏi em.” Hắn nói rất nghiêm túc: “Là anh nói những lời làm tổn thương em trước, anh không có tư cách c/ầu x/in em chỉ chọn một mình anh.” Tôi cười ra tiếng, chỉ vào đu quay, nói: “Chúng ta lên ngồi một chút đi, em có chuyện muốn nói với anh.” Hắn liền chạy đi m/ua vé, không hề có kiên nhẫn liền kéo tôi đi lên đó. “Nếu như lời em muốn nói là từ chối anh, thì em đừng nói nữa.” Giờ phút này, hắn không dám nhìn thẳng vào tôi. Tôi ngồi xuống bên cạnh hắn. “Em và cậu ta chỉ là bạn tốt thôi. Từ trước tới nay em chưa từng có bạn trai. Em cố ý nói những lời đó, chỉ là đang chờ anh mở miệng nói trước. Em lại không nghĩ tới, anh lại lâu như vậy cũng không chịu mở miệng.” Hắn vừa mừng rỡ lại vừa có chút bất mãn nhéo eo tôi: “Em đã sớm nhìn ra? Là em cố ý kích anh? Văn Tự, em đúng là x/ấu xa mà. Nhưng mà, rốt cuộc là giữa em và cậu ta có chuyện gì xảy ra không?” “Đúng là em có nói chuyện với cậu ta, nhưng mà bọn em cũng đã bàn với nhau xong rồi. Em cũng thường xuyên đến gặp cậu ta, thứ nhất là muốn xem biểu hiện của anh, thứ hai là cũng muốn giúp cậu ta. Gần đây cậu ta đang nói chuyện yêu đương với Lục Thừa, nhưng tại cậu ta không chắc Lục Thừa này rốt cuộc có thật lòng hay không.” “Tên Lục Thừa này cũng không phải thứ tốt lành gì, mau kêu bạn em nhanh chóng dừng lại hạn chế tổn thương.” Hắn len lén giữ ch/ặt tay tôi. Tôi cười cười: “Trong mắt anh, có phải toàn bộ người trong giới này đều không phải người tốt không?” Hắn lắc đầu: “Anh chỉ có khái niệm anh và em thôi.” Vòng đu quay xoay tới chỗ cao nhất, Lạc Tùy lại mở miệng: “Văn Tự, khi nào thì để anh mới có thể làm bạn trai em vậy?” “Vậy phải xem biểu hiện của anh. Nếu ngay từ đầu anh không tỏ ra mình vô tình như vậy, nói không chừng hai ta đã sớm ở bên nhau rồi.” Tôi là đang nói đùa, Lạc Tùy lại cho là thật, hắn nắm ch/ặt lấy tay tôi: “Tiểu Tự, xin lỗi em! Bất kể trước kia có như thế nào, anh cũng không nên đối xử với em như vậy, không nên nói chuyện với em như vậy. Anh thật sự rất hối h/ận.” Những lời nói như vậy, hắn đã nói với tôi rất nhiều lần. Tôi cũng nhìn ra được, hắn thật sự là vừa hối h/ận lại tự trách. “Văn Tự, về sau mỗi khi đông đến, anh đều sẽ cùng em ngắm tuyết đầu mùa.” Bên ngoài tuyết càng rơi càng ngày càng lớn, Lạc Tùy nắm lấy tay tôi, tôi đi ở phía sau không ngần ngại gì mà giẫm chân lên tuyết.