Uy lực chiến thần
Chương 422 Đông Lạc Vô Song vô cùng phấn khích.
Ở một diễn biến khác, Lâm Hữu Triết nhận được điện thoại của Long Diệu nên vội vàng tới tập đoàn Diệt Lâm. “Anh Lâm, cuối cùng anh cũng tới!” Long Diệu vội vàng đứng dậy. “Sao thế?” Lâm Hữu Triết hỏi. Anh vừa hỏi xong thì nghe thấy tiếng ngáy từ phía sau ghế sô pha. Thì ra là Đông Lạc Vô Song đang nằm ngủ phía sau sô pha. Mà trên chân anh ta còn buộc hai bao cát. “Anh Đông Lạc mấy ngày nay vô cùng chăm chỉ, ngày nào cũng tiến hành huấn luyện vác vật nặng chạy năm mươi cây số”. “Hôm nay anh ta đến tìm anh hình như có chuyện gấp gì đó”. Long Diệu nói. “Tôi biết rồi, cậu ra ngoài trước đi”. Lâm Hữu Triết xua tay nói. Sau khi Long Diệu rời đi, Lâm Hữu Triết đá vào chân Đông Lạc Vô Song, anh ta mới lười biếng tỉnh lại. “Lâm Hữu Triết, anh đến rồi à?” Đông Lạc Vô Song ngáp dài, vẻ mặt mệt mỏi, đứng dậy nói: “Tôi có chuyện muốn nói với anh”. “Nói đi”. “Người nhà gọi tôi trở về, có việc quan trọng cần phải làm”. Đông Lạc Vô Song tỏ vẻ không tình nguyện, chỉ vào bao cát trên chân: “Việc huấn luyện có thể dừng lại một thời gian không?” “Buộc bao cát với chuyện anh đi xử lý việc quan trọng không hề mâu thuẫn với nhau”. “Nếu như anh thật sự muốn trở nên lợi hại hơn thì đừng tháo nó ra”. “Đợi đến lúc anh buộc bao cát năm mươi cân cũng di chuyển như lúc bình thường thì anh sẽ…” “Vậy thì tôi sẽ hoàn thành việc lớn, trở thành cao thủ phải không?” Đông Lạc Vô Song vô cùng phấn khích. Lâm Hữu Triết lắc đầu, nghiêm túc nói: “Vậy thì anh có thể đổi lên bao cát một trăm cân!” Phụt! Đông Lạc Vô Song thiếu chút nữa thì phun ra máu. “Được rồi, bao cát không thể tháo ra, mau về nhà đi, tôi không tiễn anh nữa”. “Ngoài ra, anh phải đi bộ từ đây về núi Sùng Âm, như vậy mới có hiệu quả tốt nhất”. Nói xong, Lâm Hữu Triết rời đi luôn. Đông Lạc Vô Song ngồi trên mặt đất, cảm thấy cuộc đời này chẳng còn ý nghĩa gì nữa. ... Cùng lúc này, trong phòng bệnh ở bệnh viện. “Cô Mộc, những việc này cứ để tôi làm là được”. Mộc Thu đang nhiệt tình bưng trà dâng nước cho Tần Hương Lan. Còn Sở Hạ Vũ đứng bên cạnh cô ấy, bối rối nói. “Cô Sở, cô cứ để tôi làm, nếu không lát nữa tôi rất khó mở miệng”. Mộc Thu nở nụ cười ngọt ngào, kéo Sở Hạ Vũ ngồi xuống ghế: “À, cô có muốn uống trà không? Tôi cũng pha cho cô một cốc nhé”. “Không, không cần đâu!” Sở Hạ Vũ vội vàng từ chối. Cô cũng không biết chuyện gì đang xảy ra. Vốn dĩ, cô đang chăm sóc Tần Hương Lan. Đột nhiên, Mộc Thu đi từ bên ngoài vào. Cũng không nói rõ mục đích đã chăm sóc Tần Hương Lan thay cô. Lúc cô đang thắc mắc thì nhìn thấy giám đốc bệnh viện và một nhóm trưởng khoa đang run rẩy đứng bên ngoài. Cô ra ngoài dò hỏi mới biết cô Mộc này có lai lịch rất lớn.