Uy lực chiến thần
Chương 423 “Cô gái ngốc, chắc chắn là cô nhầm rồi!”
Tần Hương Lan không biết chuyện gì đã xảy ra, hỏi với vẻ mặt khó hiểu.
Bà ta nhấp một ngụm trà, lập tức cau mày: “Cái gì thế này, bỏ nhiều lá trà quá rồi, đổ đi pha lại đi”. “Cô không biết phải tráng trà qua một lần nước, lần nước thứ hai mới có thể uống sao?” Thấy Tần Hương Lan sai bảo Mộc Thu, Sở Hạ Vũ sợ đến nỗi tim gần như ngừng đập. Giám đốc bệnh viện và trưởng khoa ngoài cửa cũng há hốc miệng, lời trách mắng đã lên đến cổ họng. Nếu không phải Mộc Thu lườm bọn họ thì bọn họ đã lớn tiếng mắng người từ lâu rồi! “Cô à, cô dạy đúng lắm ạ, cháu sẽ pha lại tách trà khác”. Mộc Thu mỉm cười cầm tách trà, chạy đi đun lại nước. Sở Hạ Vũ thở phào nhẹ nhõm, căng thẳng nói: “Mẹ, mẹ điên rồi sao? Mẹ có biết cô ấy là ai không mà mẹ dám sai bảo cô ấy?” “Cô ta là ai?” Tần Hương Lan trợn mắt, tức giận nói: “Chẳng phải chỉ là một người muốn nhờ vả con thôi sao, loại người này mẹ thấy nhiều rồi”. “Con gái à, con cứ hiền lành như vậy dễ bị người ta bắt nạt lắm”. “Mẹ nói cho con biết, muốn đối phó với loại người này thì con không thể quá dễ dãi được”. “Nếu người ta vừa mở miệng, con đã giúp họ thì họ sẽ được nước làm tới”. “Nếu thật sự đến bước đó thì con không cần làm việc nữa, cả ngày đi giúp đỡ người khác luôn đi”. “Không phải vậy đâu, mẹ hiểu lầm rồi”. Lúc Sở Hạ Vũ đang định nói ra thân phận của Mộc Thu thì giọng nói của Mộc Thu đã vọng vào. “Cô Sở, mẹ cô nói đúng mà, tôi thật sự đến để nhờ cô giúp đỡ, vì vậy đây là những việc tôi nên làm”. Nói xong, cô ấy bưng tách trà mới đi vào. Tần Hương Lan khịt mũi đắc ý nói: “Cô gái à, thái độ của tôi cũng không tệ, nói đi, tìm con gái tôi có chuyện gì, có thể giúp được gì thì tôi sẽ bảo nó giúp”. “Nhưng tôi nói trước không được mượn tiền đâu đấy”. Lòng hư vinh được thỏa mãn, bà ta cũng nói chuyện tử tế hơn. Mộc Thu thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Thực ra cháu không nhờ con gái cô giúp đỡ, mà muốn nhờ con rể của cô”. “Con rể tôi?” Tần Hương Lan sững sờ: “Ý cô là tên vô dụng Lâm Hữu Triết sao?” “Nó thì có thể giúp được gì chứ, cô có nhầm lẫn gì không?” “Tên vô dụng?” Mộc Thu sững sờ, sau đó nói tiếp: “Có phải cô hiểu lầm rồi không?” “Con rể cô là một người rất tài giỏi, không chỉ có có võ công cao cường, mà y thuật còn vô song thiên hạ”. “Người như vậy sao có thể vô dụng được chứ?” “Phụt!” Nghe Mộc Thu miêu tả, Tần Hương Lan vừa uống một ngụm trà đã phun hết ra ngoài. “Cô gái ngốc, chắc chắn là cô nhầm rồi!” “Thằng nhãi Lâm Hữu Triết đó đi lính tám năm, đúng là biết chút võ, nhưng chỉ có thể đánh nhau với đám côn đồ thôi”. “Ở trước mặt cao thủ thật sự, nó chính là một thằng vô dụng”. “Còn về y thuật vô song mà cô nói, lại càng giống lời nói đùa”. “Lần này tôi tức đến nỗi nhập viện cũng là do nó mà ra”. “Sau nỗ lực của các vị bác sĩ, tôi mới có thể hồi phục lại. Nó chỉ đứng bên cạnh làm màu thôi, y thuật vô song gì chứ?” “Sao có thể như vậy được, lẽ nào, cháu thật sự nhầm rồi sao?” Mộc Thu nhíu mày nói.