Uy lực chiến thần

Tứ Đạn
Cập nhật:

Chương 424 “Võ thuật cao cường, y thuật vô song sao?”

 

Chuyện liên quan đến ông nội, Mộc Thu cũng không dám chậm trễ. Cô ấy quyết định đến tìm Hạ Lâm Thương để hỏi cho rõ ràng. Sau khi cô ấy rời đi cùng nhóm giám đốc bệnh viện và chủ nhiệm khoa, Sở Hạ Vũ mới thở phào nhẹ nhõm. Lúc này, Lâm Hữu Triết từ ngoài đi vào. “Hạ Vũ, vừa có chuyện gì thế, sao bên ngoài nhiều người vậy?” Anh đã đến muộn một bước, ngay lúc Mộc Thu vừa rời đi. Sở Hạ Vũ còn chưa kịp nói gì. Tần Hương Lan đã lên tiếng: “Giỏi lắm Lâm Hữu Triết, bây giờ mày đã biết tìm người ở bên ngoài giúp mày tạo dựng danh tiếng rồi”. “Võ thuật cao cường, y thuật vô song sao?” “Da mặt mày dày đến cỡ nào mà dám nói ra những lời đó hả?” “Mẹ, con chưa từng nói con có y thuật vô song!” Lâm Hữu Triết mơ hồi nói. “Câm miệng, mày có tư cách gì mà gọi tao là mẹ, quen biết mày đúng là điều nhục nhã cho gia đình tao!” Tần Hương Lan hung ác nói. Lâm Hữu Triết càng thấy khó hiểu, anh không làm gì nhưng tại sao vẫn bị mắng chửi. Đúng lúc anh đang định hỏi cho rõ ràng thì điện thoại đột nhiên đổ chuông. Cầm lên xem thì thấy Tôn Hộc gọi tới. “Sao thế?” Lâm Hữu Triết hỏi. “Anh Lâm, có một đám người không rõ danh tính đang bao vây tấn công biệt thự, tôi sắp không chống cự nổi rồi!” “Đợi đó, tôi tới ngay đây!” Lâm Hữu Triết lao ra khỏi bệnh viện, ánh mắt lạnh tanh. Cùng lúc này, tại khu biệt thự núi Long Đằng. Một đám người đeo mặt nạ đang phát động tấn công căn biệt thự mà Lâm Tâm Nhi đang ở. Bọn chúng có khoảng hai mươi người, mỗi người đều có bản lĩnh không tồi. Đường Uyển nắm tay Lâm Tâm Nhi, trốn trong một đống đồ linh tinh. Tôn Hộc đứng trước cửa, giao đấu với đám người đeo mặt nạ đang không ngừng tiến lên trước. Bốp bốp bốp! Tiếng đá đấm nối tiếp nhau vang lên. Từng tên đeo mặt nạ lần lượt ngã xuống, lại có càng nhiều tên đeo mặt nạ lao lên trước. Trên người Tôn Hộc cũng có thêm bảy, tám vết thương nông sâu không giống nhau. Mà ở trên bãi cỏ bên ngoài biệt thự. Lưu Hồng Khải và Cố Phàm đang ngồi trong một chiếc xe. “Cậu chủ Lưu, không ngờ tên này lại có cô em gái xinh đẹp như thế”. Cố Phàm nhìn tấm ảnh trong tay và liếm khoé miệng. “Người ta mới mười ba tuổi, cậu sẽ không có ý đồ gì đấy chứ?” Lưu Hồng Khải liếc mắt nhìn Cố Phàm. “Tuổi càng nhỏ thì lại càng thú vị, hương vị tuyệt vời đó không thể dùng ngôn từ để hình dung được”. Cố Phàm nở nụ cười nham hiểm. “Vậy đợi lúc bắt được người thì xem thái độ của Lâm Hữu Triết ra sao, nếu như hắn phối hợp thì cậu không được làm bừa”. “Dù gì vẫn cần hắn đi khám bệnh cho ông cụ Mộc”. “Nếu như hắn không phối hợp thì tuỳ ý cậu thôi”.