Uy lực chiến thần

Tứ Đạn
Cập nhật:

Chương 428 Nhưng hôm nay anh chỉ muốn giết người!

 

“Cố Phàm, mày bắt em gái tao làm con tin, mày đang muốn chết à?” Lâm Hữu Triết bình tĩnh lên tiếng, giống như chỉ đang nói về một chuyện nhỏ nhặt hết sức bình thường. Thế nhưng chỉ người nào hiểu anh mới biết Lâm Hữu Triết càng bình tĩnh thì vấn đề lại càng nghiêm trọng! Cố Phàm cười ha ha nói: “Mày đừng hiểu nhầm, tao bắt em gái mày không phải để báo thù chuyện lúc sáng, tao chỉ mời bọn họ đến chơi thôi”. “Không tin thì mày thử nghe mà xem”. Sau đó, trong điện thoại vang lên những tiếng ầm ầm của tàu lượn. Ngay sau đó còn có tiếng thét chói tai của Lâm Tâm Nhi và Đường Uyển. “Mày đang không ở đây, nếu không mày nhất định có thể nhìn thấy em gái mày và cô giáo của con bé đang chơi đùa cực kỳ vui vẻ!” “Mày muốn thế nào?” Trong mắt Lâm Hữu Triết đã thổi bùng lên sát khí ngút trời. “Rất đơn giản, tối ngày kia, tới trang viên Thanh Hoà”. “Để làm gì?” “Chỉ cần mày giúp bọn tao chữa trị cho một người, mày chữa khỏi cho ông ta thì em gái và thuộc hạ của mày đều sẽ được bình an vô sự”. “Nếu mày không thể chữa khỏi thì đợi mà nhận xác bọn họ đi, tao phải nói trước cho mày biết, tao rất có hứng thú với em gái của mày, trước khi giết chết cô ta, nói không chừng tao sẽ làm một số chuyện vui vẻ gì đó cũng nên, ha ha ha!” Cố Phàm hống hách phá lên cười, sau đó cúp điện thoại. Lâm Hữu Triết đặt điện thoại xuống, cố gắng bình tĩnh. Tám năm ở biên giới, tình cảnh có tuyệt vọng tới mức nào anh cũng đã từng trải qua, bây giờ đương nhiên sẽ không rối loạn. Thời gian hai ngày thấm thoắt trôi qua. Tới giờ đã hẹn, Lâm Hữu Triết lái xe đến trang viên Thanh Hoà. Lúc này, bên ngoài trang viên Thanh Hoà đỗ chật kín đủ loại xe sang, cảnh tượng xa hoa thậm chí còn lớn hơn một buổi triển lãm xe quy mô vừa và lớn. Con xe này của Lâm Hữu Triết rõ ràng chẳng hề bắt mắt ở đây. Anh vừa xuống xe, một tiếng cười giòn tan đã vang lên. “Lâm Hữu Triết, sao cậu lại ở đây?” Anh liếc mắt nhìn, là Đường Tinh Hà dẫn theo hai chị em Sở Tịnh Tuệ và Sở Văn Xương. “Cậu đến nơi này làm gì, loại phế vật như cậu mà cũng có thể đến một nơi có đẳng cấp cao thế này sao?” Sở Tịnh Tuệ xoay người đi tới trước mặt Lâm Hữu Triết. “Tránh ra, bây giờ tôi đang không có tâm trạng”. Nếu là thường ngày, anh có thể sẽ còn nhìn xem cái đám hề nhảy nhót này có thể làm ra được trò gì hay ho. Nhưng hôm nay anh chỉ muốn giết người! “Ôi chao, mấy người có nghe thấy không?” Sở Tịnh Tuệ nhìn bạn trai và em trai mình: “Tên phế vật này lại nói cậu ta không có tâm trạng cơ đấy!” “Có phải cậu quá đề cao bản thân rồi hay không, tôi nói chuyện với cậu là phúc phần cả đời cậu dành dụm được, cậu không trân trọng thì đã đành, lại còn dám tỏ vẻ?” “Chị, anh rể, khoảng thời gian vừa qua tên này sống quá thuận buồm xuôi gió rồi nên chắc là không xác định được địa vị của bản thân”. “Vậy sao?” Đường Tinh Hà bật cười lạnh lùng: “Vậy tối nay phải cho cậu ta nếm chút mùi vị khổ sở thôi”. Nói xong, hắn rút điện thoại ra gọi. Chẳng mấy chốc, mấy tên bảo vệ đã chạy từ bên trong trang viên Thanh Hoà tới. “Cậu chủ Đường, có chuyện gì cần giúp đỡ sao?” Tên bảo vệ dẫn đầu cúi đầu khom lưng hỏi.