Uy lực chiến thần
Chương 432 “Giết cả hắn đi!”
“Thằng nhãi, chịu chết đi!” Anh Sói di chuyển nhanh đến chỗ Lâm Hữu Triết rồi tung một cú đấm. Hắn từng là võ sĩ quyền anh chuyên nghiệp, một cú đấm có thể đem theo sức mạnh hai trăm cân khủng khiếp. Đừng nói là con người, ngay cả một con bò đực đứng trước mặt, hắn cũng có thể đánh gục. Người tay nhỏ chân yếu như Lâm Hữu Triết mà hứng chịu cú đấm này thì không chết cũng tàn phế. Anh Sói nở nụ cười hung ác, như thể đã nhìn thấy trạng thái thê thảm của Lâm Hữu Triết khi bị đánh bay. Nhưng Lâm Hữu Triết lại bình tĩnh giơ một ngón tay lên, hướng về phía nắm đấm của anh Sói. “Đồ ngu ngốc, ông đây bẻ gãy ngón tay mày!” Anh Sói nhếch môi cười, tung cú đấm nặng nề. Rắc! Tiếng xương gãy vang lên. Đám người Hồ Thượng Dân nở nụ cười đắc ý, cho rằng ngón tay của Lâm Hữu Triết chắc chắn đã gãy. Nhưng một giây sau, tiếng hét thảm thiết của anh Sói vang lên, hắn thu nắm đấm lại. Mọi người nhìn kỹ thì thấy xương bàn tay của anh Sói vỡ nát, cả bàn tay phải bị vặn tròn lại, vô cùng đáng sợ. Nhưng Lâm Hữu Triết lại không hề hấn gì, mà còn đỡ Đặng Ngữ Đình và Triệu Khanh Thanh tiếp tục rời đi. “Đứng lại!” Anh Sói tức giận, đá mạnh về phía đầu Lâm Hữu Triết. “Chưa xong đâu”. Ánh mắt Lâm Hữu Triết trở nên lạnh lùng, trở tay chém mạnh. Vẻ mặt anh Sói đột nhiên thay đổi, lại hét lớn. Chân phải hắn đã bị bẻ đến một góc khó tin, vô cùng đáng sợ. Sự việc này đã thu hút rất nhiều quan khách trong trang viên. “Các người đang làm gì vậy, trang viên Thanh Hòa là nơi để các người giở trò lưu manh sao?” Một người đàn ông bụng phệ chỉ vào Lâm Hữu Triết và hai người trên mặt đất quát lớn. “Đúng vậy, bữa tiệc tối nay là do ông Mộc tổ chức, dám làm loạn ở đây đúng là chán sống rồi!” Một người đàn ông trẻ nói. Nhưng hắn vừa nói xong thì anh Sói và anh Báo hét lên: “Cậu chủ, cậu chủ cứu chúng tôi!” “Các người đang nói gì vậy, tôi không quen các người”. Người đàn ông trẻ nhìn ông lão phía sau bằng ánh mắt hoảng loạn. Ông lão bước nhanh lên trước, năm ngón tay bóp chặt cổ họng của anh Sói và anh Báo. Phụt! Máu bắn tung tóe, cả hai hoàn toàn tắt thở. Sau đó, ông lão nhìn về phía Lâm Hữu Triết. “Giết cả hắn đi!” Người đàn ông trẻ lạnh lùng nói. Ông lão gật đầu, giang hai tay lao về phía Lâm Hữu Triết như chim diều hâu. Rầm! Không hề thấy Lâm Hữu Triết ra tay. Nhưng ông lão đã bay ngược lại trong tư thế nhếch nhác, rồi va vào người đàn ông trẻ. Đột nhiên, tiếng hét thảm thiết vang lên. Người đàn ông trẻ đẩy ông lão ra, nhìn Lâm Hữu Triết với vẻ mặt dữ tợn. “Mày dám đánh tao, mày biết tao là ai không?” “Anh muốn giết tôi, còn không cho tôi đánh lại sao?” Lâm Hữu Triết cảm thấy thật buồn cười, não của cậu chủ này chắc chắn có vấn đề. “Đúng vậy!” Người đàn ông trẻ lớn tiếng nói: “Nếu tao muốn giết một thằng thấp kém như này thì mày nên rửa sạch cổ rồi quỳ ở đằng kia chờ tao giết!”