Uy lực chiến thần
Chương 434 Khó tin nhỉ?
“Người đâu!” Hắn gầm lên, bảo vệ của buổi tiệc lập tức xông từ bên ngoài vào. “Cậu chủ Liêu, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Đội trưởng đội bảo vệ dẫn đầu, tên là Hồ Khải Lợi. Cũng là người giúp đỡ ba người Sở Văn Xương muốn đuổi Lâm Hữu Triết đi lúc trước. Liêu Minh chỉ vào Lâm Hữu Triết, lạnh lùng nói: “Đuổi tên này ra ngoài, một tên dân đen thấp kém, không chỉ dám quấy nhiễu cô Thẩm mà lại còn dám đánh cả tôi, rõ ràng là muốn chết!” Hồ Khải Lợi định làm theo nhưng vừa nhìn đã nhận ra Lâm Hữu Triết. Hắn hơi khó xử. Lâm Hữu Triết là bạn của cô hai nhà họ Liễu ở Giang Thành – Liễu Thiên Nghệ. Mặc dù gia tộc đứng sau lưng cậu chủ Liêu Minh này mạnh hơn nhà họ Liễu, thế nhưng dù gì nhà họ Liêu cũng là gia tộc ở tỉnh. Bọn họ chỉ đến nơi này tham gia một buổi tiệc, xong việc sẽ rời đi. Một khi hắn đuổi Lâm Hữu Triết đi thì đợi tới khi nhà họ Liêu rời khỏi đây, nhà họ Liễu mà báo thù thì hắn không gánh vác nổi. Nghĩ như vậy, hắn cười nói: “Cậu chủ Liêu, có phải có hiểu nhầm gì rồi không?” Bốp! Liêu Minh thẳng thừng giáng một bạt tai vào mặt Hồ Khải Lợi: “Hiểu nhầm cái con khỉ, cậu nghe không hiểu tiếng người hả?” Hồ Khải Lợi ôm lấy má, không biết phải làm sao. Liêu Minh cũng không phải kẻ ngốc, hắn thấy Hồ Khải Lợi chần chừ không hành động nên nhíu mày nói: “Có phải tên này có lai lịch gì không?” Vừa dứt lời, có một người bước ra, lạnh lùng cười nói: “Cậu chủ Liêu, yên tâm đi, tên này không có bất cứ lai lịch gì đâu, chỉ là một tên phế vật vô dụng mà thôi!” “Cậu là ai?” Liêu Minh nhìn người đàn ông bước ra, hỏi. “Tôi là cậu hai nhà họ Sở ở Giang Thành - Sở Văn Xương, tên này là một thằng ở rể trong nhà chúng tôi, địa vị còn chẳng bằng một con chó, vậy mà hắn lại dám động tới anh, có đánh chết hắn cũng chẳng vấn đề gì!” Sở Văn Xương lớn tiếng nói, trong mắt ngập tràn vẻ hả hê. Lâm Hữu Triết ơi Lâm Hữu Triết, đây gọi là thiên đường có lối không chịu đi, địa ngục không lối cứ lao vào! Vậy mà lại dám đắc tội với nhân vật lớn đến từ tỉnh, lần này để xem ai có thể giúp mày nữa đây. Trong đám người, Liễu Thiên Nghệ trầm ngâm phút chốc nhưng cũng không hề đứng ra. Cô ta đã không còn bất cứ ấn tượng gì về Lâm Hữu Triết nữa. Dù trước đây là bạn học, nhưng đã giúp đỡ một lần trước cổng trang viên Thanh Hoà, coi như tận tình tận nghĩa lắm rồi. Vì Lâm Hữu Triết mà đắc tội với gia tộc lớn ở tỉnh thì chẳng có lợi gì với nhà họ Liễu. Có điều nói đi cũng phải nói lại, tên Lâm Hữu Triết này cũng giỏi gây sự quá. Ở bên ngoài đắc tội với nhà họ Sở. Sau khi vào đây thì ngay cả gia tộc tỉnh cũng đắc tội luôn, rõ ràng là một cái máy chuyên đi gây hoạ. “Hoá ra là như vậy”. Liêu Minh cười khẩy, sự tự tin dùng để đối phó với Lâm Hữu Triết cũng tăng lên không ít. “Chú Văn, bảo Bành trưởng lão ra tay đi!” Liêu Minh lớn tiếng nói. Người đàn ông họ Văn gật đầu, đang chuẩn bị hạ lệnh. Thẩm Thiến Thiến đột nhiên bước tới trước mặt Lâm Hữu Triết, giang rộng hai tay: “Ban nãy tôi bảo mấy người dừng tay, mấy người điếc hết rồi à?” “Cô… cô Thẩm?” Liêu Minh và người đàn ông trung niên kia đều ngơ ngác. Tại sao Thẩm Thiến Thiến lại bước đến, cô ta muốn bảo vệ tên này sao? “Anh Lâm là bạn của tôi, tối nay chỉ cần tôi còn ở đây, để tôi xem ai dám động vào một cọng lông của anh ấy!” Thẩm Thiến Thiến lạnh lùng liếc mắt nhìn xung quanh một lượt, nói. Lúc này, khách mời bắt đầu xôn xao bàn tán. Không ngờ Lâm Hữu Triết còn là bạn của Thẩm Thiến Thiến. Một tên đến từ nơi nhỏ bé như Giang Thành sao lại có quen biết với đứa con cưng của trời là Thẩm Thiến Thiến?