Uy lực chiến thần

Tứ Đạn
Cập nhật:

Chương 445 Ông cụ Mộc tỏ ý đã hiểu

“Mấy người muốn xem hiệu quả trị bệnh thì có thể lại gần một chút”. Lâm Hữu Triết đột nhiên lên tiếng. Mọi người kinh ngạc, nhất thời không dám cử động. “Hừ, tôi thật sự muốn nhìn xem cậu có thể làm ra được trò trống gì!” Cuối cùng vẫn là Mộc Thừa Nam bật cười lạnh lùng, sải bước tiến lên trước. Tuy nhiên, lúc ông ta bước đến bên giường. Con dao ngắn trong tay Lâm Hữu Triết khẽ rạch một nhát. Ngay lập tức, một tia máu bầm phun ra tung toé, bắn thẳng lên trên người Mộc Thừa Nam. Mộc Thừa Nam hét toáng lên, vừa lăn vừa bò lùi ra phía sau. Thế nhưng những chỗ bị dính máu bầm trên quần áo của ông ta đều vang lên tiếng “xèo xèo”, bắt đầu bốc khói trắng, thậm chí còn có dấu vết bị dung hoà. “Đáng chết, cậu lại muốn giết tôi, tôi không tha cho cậu đâu!” Mộc Thừa Nam trừng mắt nhìn Lâm Hữu Triết, điên cuồng gào mồm lên. “Đây chỉ là độc tố trong cơ thể ông cụ mà thôi, không phải ông muốn xem hiệu quả khử độc sao, giờ chẳng phải nhìn thấy rồi à?” Lâm Hữu Triết cười khẩy, ánh mắt nhìn ông ta đầy vẻ chế giễu. “Cậu…” Mộc Thừa Nam giơ ngón tay lên, tức đến mức không thốt nổi nên lời. “Anh hai, theo em thấy tên này đến đây để hãm hại bố mình, chúng ta bảo mấy trưởng lão xông lên đi, không thể mặc kệ cậu ta được nữa!” Mộc Thừa Nam lùi ra sau, nói với Mộc Thừa Tông. Mộc Thừa Tông vốn dĩ có suy nghĩ này, chỉ là lo phải gánh tội giết bố nên không dám hạ lệnh. Bây giờ có người cùng phe với ông ta, ông ta đương nhiên sẽ không từ chối. “Người đâu, bắt lấy tên kia, đánh gãy tay chân rồi ném ra bên ngoài!” “Rõ!” Mấy trưởng lão sớm đã nóng lòng muốn thử, siết tay thành nắm đấm rồi tiến về phía trước. Thế nhưng đột nhiên, một giọng nói khàn khàn đầy uy nghiêm chợt vang lên. “Tôi xem ai dám?” Mọi người kinh ngạc, ánh mắt hoảng hốt nhìn về phía đầu giường. Chỉ thấy ông cụ Mộc đã mở to hai mắt ra từ lúc nào, ánh mắt uy nghiêm liếc nhìn tất cả mọi người! “Bố… bố tỉnh rồi!” Mộc Thừa Tông và Mộc Thừa Nam lập tức lộ ra vẻ kinh hoảng. “Hừ, nếu như tôi không tỉnh lại thì chẳng phải ân nhân của tôi sẽ bị mấy người hãm hại sao?” Ông cụ Mộc dồn lực vào hai cánh tay, tự mình ngồi dậy luôn. Nhìn thấy cảnh tượng này, đám người nhà họ Mộc đều trợn mắt há mồm. Không lâu trước đó, ông cụ Mộc vẫn mang dáng vẻ thoi thóp sắp chết, sao tên này chỉ châm mấy kim đã có thể ngồi dậy được luôn rồi? Tên này là thần y thật sao? “Bố, đây là hiểu nhầm!” Mộc Thừa Tông cười gượng, vội vàng tiến lên trước. “Chúng con cũng là bị người ta che mờ mắt, tưởng rằng thằng ranh này… không đúng, chàng trai trẻ này là một kẻ lừa đảo, vậy nên mới lo lắng ngăn lại, chúng con lo cho bố thôi mà!” “Không sai, ông nội, chúng cháu chỉ lo lắng cho sự an toàn của ông thôi”. “Ông à, ông không thể vu oan cho chúng tôi”. Đám người nhà họ Mộc đồng loạt giải thích. Ông cụ Mộc lắc đầu, chẳng buồn so đo với đám người này. Cụ ấy nói: “Cậu Lâm, lần này chân thành cảm ơn cậu, tôi đã hồi phục được kha khá rồi”. “Mặc dù chưa thể xuống giường đi lại nhưng hiệu quả này đã là niềm vui ngoài mong đợi!” “Ông cụ khách sáo quá, ông là bậc bề trên của tôi, đây là việc mà tôi nên làm”. Lâm Hữu Triết lễ phép đáp lời. “Sau này vẫn còn vài liệu trình khử độc nữa, đợi thời cơ thích hợp rồi tôi lại tới đây”. “Trước lúc đó, ông cứ sử dụng thuốc tắm do ông Hạ kê đơn, ngâm mình mỗi ngày là được”. “Được”.