Uy lực chiến thần

Tứ Đạn
Cập nhật:

Chương 446 “Vậy hành động đi!”

“Không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây”. “Em gái và người anh em của tôi vẫn còn đang bị bắt cóc nữa”. Lâm Hữu Triết nói. “Cái gì, em gái và người anh em của cậu Lâm bị bắt cóc, là ai làm vậy chứ?” Ông cụ Mộc trợn mắt, trên người tỏa ra luồng áp bức khủng bố. Lâm Hữu Triết là ân nhân của cụ ấy, bắt cóc em gái và anh em của anh thì không phải là muốn chết sao? Mộc Thu không chút do dự kể lại đầu đuôi câu chuyện một lượt. “Hừ, dù có muốn cậu Lâm chữa bệnh cho ông thì cũng không thể dùng phương pháp này!” “Người nhà họ Lưu và họ Cố rõ ràng ngày càng ngông cuồng!” Ông cụ Mộc đập lên trên mép giường, không giận mà uy. Mọi người trong phòng đều run lên lẩy bẩy, không dám thở mạnh. “Cậu Lâm, chuyện này tôi sẽ giúp cậu giải quyết, bảo đảm sẽ đưa em gái và cả người anh em của cậu trở về an toàn”. “Nếu như trên người bọn họ thiếu mất một cọng lông thì tôi đảm bảo sẽ bắt người nhà họ Lưu và họ Cố phải trả giá!” Ông cụ Mộc lạnh lùng nói. “Cảm ơn ý tốt của ông, nhưng tôi có thể tự mình giải quyết chuyện này”. Lâm Hữu Triết đứng dậy, xoay người rời đi. Mọi người nghe vậy thì đồng loạt lộ ra vẻ kinh ngạc. Trên thế gian này lại có người từ chối sự giúp đỡ của ông cụ Mộc, đúng là nghé con không sợ hổ. Chắc cậu ta vẫn còn chưa biết ba chữ “nhà họ Mộc” tượng trưng cho điều gì ở trong lãnh thổ Hạ Quốc. Đợi sau khi cậu ta biết thì chắc chắn sẽ hối hận muốn chết! Sau khi Lâm Hữu Triết rời đi, ông cụ Mộc lên tiếng: “Thừa Tông”. “Bố, con đây ạ”. “Đánh đám hề đó một trận, đừng tưởng rằng sức khỏe của bố không còn tốt như trước là bọn chúng đã có tư cách nghênh ngang!” Ông cụ Mộc nói với ánh mắt sắc lẹm như hai mũi dao. Mộc Thừa Tông chắp tay, cung kính lùi ra ngoài. Một bên khác, Lâm Hữu Triết trở về trang viên Thanh Hoà. Mục đích tới lần này đã hoàn thành. Ở lại thêm nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì, vậy nên anh quyết định rời đi. Kết quả vừa bước đến cửa trang viên Thanh Hoà, một ông cụ đã chặn ngang lối đi của anh. “Ai?” Lâm Hữu Triết hỏi. “Đương nhiên là người đến để lấy cái mạng chó của cậu rồi!” Ông cụ cười khẩy rồi bổ nhào ra trước. Cùng lúc này, ở một nơi khác trong trang viên Thanh Hoà. Lưu Hồng Khải và Cố Phàm đang cùng uống rượu. “Cậu chủ Lưu, tôi đã bảo trưởng lão trong gia tộc tới dạy cho Lâm Hữu Triết một bài học rồi”. “Tôi phải khiến hắn biết được cái giá của việc đánh chúng ta!” Trên đầu hai người đang quấn băng gạc, lúc Cố Phàm nói chuyện, trong miệng hắn còn chẳng lọt gió. Lưu Hồng Khải không nói gì, sắc mặt u ám, gật đầu. “Đúng rồi, ban nãy tôi nhìn thấy Thẩm Thiến Thiến và ông bác sĩ mà cô ta dẫn theo vội vàng rời đi rồi, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì”. Cố Phàm nói. Lưu Hồng Khải trầm tư trong chốc lát: “Lẽ nào bệnh tình của ông cụ Mộc càng nghiêm trọng hơn rồi, Thẩm Thiến Thiến lo lắng còn chữa tiếp thì sẽ chữa lợn lành thành lợn què nên mới đi trước?” “Rất có khả năng!” Cố Phàm tỏ ra tán đồng: “Cậu chủ Lưu, nếu như bác sĩ mà quản đốc mời tới cũng không chữa được căn bệnh của ông cụ Mộc thì tên Lâm Hữu Triết kia có thể chữa trị thật sao, không phải chúng ta bị lừa rồi đấy chứ!” “Cậu có ý gì?” Lưu Hồng Khải nhìn hắn. “Ý của tôi là bản lĩnh của lão già Hạ Lâm Thương kia cũng bình thường thôi, ông ta nói Lâm Hữu Triết lợi hại thì Lâm Hữu Triết lợi hại thật à?” “Tôi thấy ngay từ đầu chúng ta đã bị lừa rồi”. “Cậu nói cũng có lý”. Lưu Hồng Khải ngẫm nghĩ, thật sự đúng là như thế. “Vậy nên tôi cho rằng chúng ta không thể chịu đòn vô ích được, ít nhất phải đòi lại công bằng từ trên người em gái và cả tên đàn em của hắn!” Cố Phàm nghiến răng nói bằng ánh mắt lạnh tanh. “Vậy hành động đi!” Lưu Hồng Khải nhếch mép cười nhạt: “Cắt một cánh tay của tên đàn em rồi gửi qua cho Lâm Hữu Triết, cho hắn biết thế nào là lợi hại!” “Còn về em gái của hắn, không phải cậu vẫn luôn có hứng thú sao? Tôi giao cô ta cho cậu đấy, từ từ mà tận hưởng đi”. Hắn vỗ lên vai Cố Phàm, nở một nụ cười nham hiểm. Mắt Cố Phàm chợt sáng bừng, lập tức nói: “Vậy thì cảm ơn cậu chủ Lưu nhiều nhé!”