Chương 8

Star Raccoon
Cập nhật:
Từ bé, cơ thể tôi đã rất yếu ớt, yếu đến mức khó tin. Biệt thự mỗi ngày đều phải khử trùng, nhân viên y tế đến chăm sóc cũng không được tiếp xúc trực tiếp với tôi. Rõ ràng đang ở trong nhà, nhưng không khí lại giống bệ/nh viện hơn. Trống trải, thiếu vắng hơi người. Sinh nhật một tuổi, mẹ tặng tôi đóa hoa vĩnh cửu. Bà xoa đầu tôi, bế tôi ngồi lên đùi. Ánh mắt tràn đầy yêu thương nhìn tôi: "Sao thế? Không thích món quà này à?" "Đây là đóa đẹp nhất trong vườn của mẹ, dành riêng cho con yêu đấy." Năm tôi lên năm, tôi ngắm nhìn đóa hồng đỏ thắm trong bình thủy tinh. Những chiếc gai trên cành đã bị tỉa sạch, chỉ còn lại vết s/ẹo nâu x/ấu xí. Bỗng tôi thấy buồn, đờ đẫn nhìn nó: "Mất hết gai rồi, chắc nó đ/au lắm nhỉ?" Mẹ tôi gi/ật mình. Bà đáp: "Không đâu con yêu, nó chỉ là đóa hồng thôi mà." Tôi ngẩng đầu nhìn bà: "Vậy một mình bị nh/ốt trong này, nó có cô đơn không? Như con vậy." Ánh mắt mẹ chợt khựng lại,sau đó, nước mắt lập tức trào ra. Người mẹ xinh đẹp của tôi đã khóc rất to. Năm tôi năm tuổi thực sự chẳng hiểu gì. Nhưng tôi vẫn sống trong biệt thự ấy. Cứ thế lớn lên từng ngày. Dường như tôi có tất cả - tiền bạc vô kể, quyền lực mà người khác mơ ước. Nhưng lại như chẳng có gì, xung quanh chỉ trống rỗng. Đến một cơ thể khỏe mạnh cũng không có. Có lẽ điều này nghe thật ủy mị. Nhưng thực sự, tôi chẳng hứng thú chút nào với thế giới này. Cho đến khi tôi thấy dòng chữ trên bìa tự truyện của anh: “Đời tôi phải là thảo nguyên hoang dại, không phải đường ray tàu hỏa.” Bỗng dưng tôi thấy tò mò mãnh liệt về một người xa lạ. Tôi muốn biết cuộc đời như thế sẽ ra sao? Nhưng khi mở sách, tôi chỉ thấy một đóa hồng. Thảm hại, ở tuổi mười tám đã bị c/ắt bỏ hết gai nhọn. Đóa hồng không hoàn hảo đầy bi phẫn, chua xót và tinh thần phản kháng. Tôi ngẩng lên nhìn đóa hoa vĩnh cửu trên bàn. Như thể đó chính là bông hồng của tôi.