Chương 1
Tôi kéo vali đứng ở dưới tiệm net, lo lắng siết ch/ặt điện thoại.
Sau khi hít thở sâu vài lần, tôi cuối cùng cũng lấy hết can đảm bấm gọi.
Một giọng nam lạ lẫm từ đầu dây bên kia vang lên: “Tiệm net Mocha xin chào.”
“Em...”
“Đặt chỗ à? Còn chỗ, mang theo chứng minh thư đến.”
Tôi nuốt khan, khẽ nói: “Anh... anh, em là Kim Vãn Ý đây.”
Đầu dây bên kia khựng lại vài giây, sau đó cúp máy.
Tôi lại bấm gọi.
Một lúc lâu sau mới có người nghe máy, bên kia không nói lời nào, thậm chí không nghe thấy tiếng hít thở.
“Anh, em đang ở dưới lầu.”
Giọng tôi nhỏ dần: “Anh có thể ra đón em không?”
Cuộc gọi lại bị ngắt lần nữa.
Tôi không dám gọi lại, sợ anh thấy phiền, tôi càng không còn nơi nào để đi.
Tôi ngồi xuống ghế đ/á dưới nhà, ôm ch/ặt lấy vali, chờ đợi.
Không biết đã chờ bao lâu, cuối cùng cũng thấy một đôi chân dài xuất hiện trước mặt.
Tôi ngước lên.
Anh đứng ngược sáng, khiến tôi không thể nhìn rõ khuôn mặt anh.
Anh cao hơn trước, cao hơn cả cái ngày anh rời đi.
Tôi nở nụ cười gượng gạo: “Anh.”
Anh đút tay vào túi, cúi xuống nhìn tôi, giọng nói đầy vẻ khó chịu: “Mày đến đây làm gì? Đòi n/ợ à?”
Tôi cắn môi, không biết phải nói sao về tình cảnh của mình.
Chỉ đành lắc đầu.
Anh cười nhạo: “Vậy là muốn tao trả n/ợ à?”
“Không phải…”
Nước mắt lưng tròng, tôi cảm thấy mình có thể bật khóc ngay giây tiếp theo.
“Em chỉ... chỉ còn mỗi anh là người thân thôi.”
Anh c/ắt ngang lời tôi: “Vậy nên, chạy tới nhận thân để bắt tao nuôi?”
Anh vô cùng hung dữ.
Tôi nghẹn lời, không biết phải nói gì.
“Tri Dã, chà chà, vận đào hoa của cậu không dứt nhỉ, lại thêm một fan hâm m/ộ từ đâu tới đây?”
Một người con trai b/éo tròn bước tới, vỗ vỗ vai anh.
Sau đó, anh ấy cúi xuống nhìn tôi: “Ôi chao, sao non thế này?”
Lại nhanh nhẹn quay đầu, đ/ấm anh một cú: “Mẹ nó, cậu còn là người không đấy?”
Tôi x/ấu hổ đến mức mặt đỏ bừng.
Định mở miệng giải thích.
Anh chỉ liếc mắt một cái, sau đó th/ô b/ạo kéo lấy vali của tôi.
Nhìn tôi chằm chằm, giọng điệu đầy bực bội: “Đi theo.”
Nghe thấy chỉ thị, tôi vội vàng đứng lên.
Nhưng vì ngồi xổm quá lâu, chân tôi tê dại, lại ngồi bệt xuống.
“Anh ơi, em đi không nổi nữa.” Tôi lí nhí, sợ anh lại m/ắng mình.
Anh quay người lại, thân hình cao lớn bao phủ lấy tôi.
Tôi siết ch/ặt góc áo, không dám nhìn thẳng vào mắt anh: “Ngồi lâu quá... đợi một chút có được không?”
Anh B/éo lập tức ngồi xổm trước mặt tôi: “Bài này anh B/éo biết này, em gái, để anh B/éo cõng em.”
“Chuyện đó…”
Tôi nhìn về phía anh: “Có... được không?”
Mặt anh đen như đáy nồi: “Tùy mày.”
Nhưng khi tôi đứng lên, anh lại túm lấy tay tôi, quăng tôi lên lưng anh.
Miệng còn làu bàu: “Con gái là phiền phức nhất.”
Sau đó anh vừa cõng tôi, vừa kéo vali, dứt khoát bước đi.
Anh B/éo chạy theo phía sau, vừa đuổi vừa m/ắng: “Ôi trời, Tri Dã, mẹ nó hóa ra cậu thích kiểu này à, bảo sao chị Đường bao năm nay chưa được chuyển chính thức…”
Còn chưa nói dứt câu.
Anh quay đầu lại m/ắng anh ấy: “C/âm miệng.”
Nghe giọng điệu, có vẻ anh đang thực sự tức gi/ận.
Tôi càng sợ hơn, không biết lát nữa anh có đuổi tôi đi nữa không?