Chương 11
Xuống dưới lầu, tôi tình cờ gặp anh B/éo.
“Ơ, em gái đi đâu thế?”
Tôi cúi đầu, khẽ đáp: “Ăn cơm.”
“Ơ, xảy ra chuyện gì vậy?”
Anh B/éo cúi xuống: “Này, sao lại khóc rồi? Bị anh Dã m/ắng hả?”
Tôi không nói gì.
Anh ấy kéo tay tôi: “Thôi nào, đi đi, ăn gì để anh B/éo mời, tên đó đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc.”
Anh B/éo nghiêm túc khuyên tôi: “Anh đã nói rồi mà, cậu ấy khó chiều lắm, nhưng mà cũng tốt, em gái ăn một chút khổ rồi sẽ biết đường quay đầu thôi.”
“Anh ấy đối xử với con gái đều như vậy sao? Đối với chị Đường cũng thế?”
“Chị Đường à, khác chứ.”
“Sao lại khác?”
“Hầy, em còn nhỏ, không hiểu đâu.”
“Em mười tám rồi, không còn nhỏ nữa.”
“Chuyện nam nữ ấy mà, có nói em cũng không hiểu đâu.”
Chuyện nam nữ...
Chẳng lẽ, họ đã...
Không hiểu sao, trong lòng tôi bỗng thấy nặng trĩu, bát bún trong tay cũng chẳng còn ngon nữa.
…
Tôi vẫn theo anh B/éo quay về tiệm net.
Lúc đó không có nhiều người, anh đang chơi game.
Thấy tôi quay lại, anh tháo tai nghe ra.
“Quay về làm gì?”
Tôi lẳng lặng đến bên cạnh anh: “Hay là để em giúp anh thu tiền nhé?”
“Mày thiếu tiền à?”
“Cũng phải làm việc gì đó, không thể ở không được.”
Anh khẽ hừ một tiếng: “Mày thì làm được cái gì với đôi tay nhỏ xíu đó.”
Tôi ngước lên nhìn anh B/éo, anh ấy cũng không dám nói gì trước mặt anh trai tôi.
Anh B/éo ngồi bên cạnh anh, nháy mắt với tôi: “Anh cũng chơi một ván đây, em gái, làm cho bọn anh ít trà sữa đi.”
Tôi vui vẻ chạy đi.
Nhưng rồi phát hiện, tôi không biết làm.
...
Vậy nên tôi loay hoay pha đại hai ly cho bọn họ.
Biểu cảm của anh B/éo rất kỳ quặc.
Còn anh trai tôi trực tiếp phun ra.
Anh tháo tai nghe, kéo tôi vào phòng riêng.
“Mày coi tao là chuột bạch à?”
Tôi lúng túng xin lỗi: “Chữ trên bảng hướng dẫn mờ quá, em không đọc được.”
“Không biết thì tra Baidu?”
“Baidu nói chỉ cần pha cái này với cái kia, thêm cái nọ là xong.”
“Mẹ nó.”
Anh dừng lại, như đang tìm gì đó.
Không lẽ anh định ph/ạt tôi?
Tôi vội vàng ôm chầm lấy anh.
“Anh ơi... em sai rồi, em không làm trà sữa nữa, em thu tiền được không? Em còn đăng ký đại học ngành kế toán mà!”
“Mày coi chỗ này là phòng thí nghiệm à?”
“Buông ra.”
Tôi nhận ra ng/ực anh phập phồng mạnh, mặt hơi đỏ.
Tôi vội vã buông anh ra, kiễng chân sờ lên trán anh: “Anh ơi, đêm qua anh ngủ ở đây không bị cảm lạnh đấy chứ? Mặt anh đỏ quá.”
Anh gạt tay tôi ra, cố gắng nhịn xuống: “Tránh xa tao ra.”
“Dạ.”
Anh lại hung dữ với tôi, vậy liệu anh có hung dữ với chị Đường không nhỉ?