Chương 15

Đêm qua đã uống th/uốc, cũng đã xịt th/uốc. Có lẽ vì khóc mệt, tôi đã ngủ thiếp đi trên xe lúc trở về. Sau đó, anh nhẹ nhàng đ/á/nh thức tôi, rồi ngồi xuống trước mặt tôi, cõng tôi về nhà. Trong mơ, tôi lại trở về thời thơ ấu. Năm tôi ba tuổi, anh mười tuổi, anh cõng tôi đi đón ba mẹ tan làm. Năm tôi năm tuổi, anh mười hai tuổi, anh đón tôi tan học ở trường mẫu giáo. Năm tôi bảy tuổi, anh mười bốn tuổi, anh ở nhà nấu cơm cho tôi ăn. Năm tôi tám tuổi, tôi chỉ nhìn thấy bóng lưng anh kéo vali ra đi. Trong mơ, tôi khóc lóc, hét lên đừng đi. Nhưng bóng cô đ/ộc của cậu thiếu niên đó vẫn không hề dừng lại. Tỉnh dậy trong nước mắt, tôi ngửi thấy một mùi hương. Trong bếp, Triệu Tri Dã đang nấu cháo. Thân hình anh cao lớn, bờ vai rộng, cơ bắp rắn chắc, đôi chân dài thẳng tắp. Tôi đột nhiên nghĩ đến một từ: Trai khỏe vợ hiền. Mặt tôi lập tức đỏ bừng. Tôi đang nghĩ gì thế này. Anh tập trung khuấy cháo, không hề để ý tôi đã đứng ở cửa nhìn anh rất lâu. Đến khi xong việc, anh quay đầu lại, ánh mắt từ mặt tôi di chuyển xuống dưới. Anh nhíu mày, bắt đầu m/ắng: “Không mang giày mà chạy ra đây, lỡ bị cảm lạnh thì sao? Thấy mình không đủ phiền phức à?” Tôi biết, anh chỉ là miệng cứng lòng mềm. Dù có m/ắng thế nào, khi tôi có chuyện, anh còn lo lắng hơn ai hết. Giống như trước đây, khi tôi bị ba mẹ m/ắng, tôi sẽ chạy đi tìm anh. Anh sẽ ôm tôi và nói, dù cả thế giới có trách móc em, vòng tay anh vẫn luôn mở rộng vì em. Mũi tôi cay xè, tôi không kìm được chạy tới ôm lấy anh. “Anh.” Tôi có thể cảm nhận được cơ thể anh cứng lại, nhưng anh không đẩy tôi ra. Vùi mặt vào ng/ực anh, nghẹn ngào nói: “Có thể... đừng rời xa em được không?”