Chương 23

Anh lại không ở đây nữa. Buổi tối, tôi kéo anh B/éo đi ăn đồ nướng ở phố ẩm thực. Nhưng từ bên kia đường, tôi thấy anh đi cùng chị Đường. Một cặp trời sinh, anh cao một mét tám lăm, chị ấy một mét bảy mươi, trông như bước ra từ phim truyền hình. Còn tôi thì ăn mặc như con gấu, cồng kềnh, thấp bé. Hai người nói chuyện cười đùa, chị Đường còn đưa tay chạm vào tay anh. Anh cũng không hất ra. Tim tôi như bị hàng trăm con kiến cắn, âm ỉ gặm nhấm không ngừng. “Anh đã nói rồi, em gái à, chị Đường là trường hợp đặc biệt.” “Ừm.” Tôi liếc nhìn, trong một khoảnh khắc, tôi nghĩ đến việc đến hỏi anh xem anh có muốn đi ăn thịt nướng với chúng tôi không, giả vờ như không có chuyện gì. Nhưng tôi không đủ can đảm. Tôi lựa chọn trốn tránh. Khi quay người, tôi bắt gặp ánh mắt của anh nhìn về phía tôi. Tôi nói với anh B/éo mình cảm thấy không khỏe, sau đó nhanh chóng rời đi. Vậy nên, những gì tôi hỏi anh hôm qua, anh vẫn chưa trả lời. Anh vẫn đang trách ba mẹ tôi vì sao lại nhận nuôi anh, rồi lại bỏ rơi anh. Còn tôi thì sao? Anh có đang trả th/ù tôi không? Anh đã nói muốn tôi chuộc tội. Vậy tất cả những điều này, đều là một vỏ bọc ngọt ngào do anh tự tạo ra? Để tôi tự nguyện nhảy vào. Khi tôi đem lòng yêu anh, anh sẽ tự tay phá vỡ giấc mơ của tôi. Những gì đã qua không thể quay lại, ba mẹ tôi cũng đã qu/a đ/ời. Vậy nên đây là mục đích của anh sao? Tôi vừa chạy vừa khóc, nước mắt tuôn ra như không có điểm dừng. Tôi không biết mình đã chạy bao lâu, cũng không biết mình đã chạy đến đâu. Tôi còn có thể đi đâu nữa? Không nơi nào là nhà của tôi. Ba bỏ đi, căn nhà cũng đã b/án, tôi không biết ông đã lấy tiền đó làm gì. Tôi quay trở lại. Tôi có nhiều tiền như vậy, tại sao phải ở lại đây? Tôi có thể ở khách sạn, tôi có thể sống một mình. Dù sao, tôi cũng chỉ có một mình, tôi còn sợ gì nữa? Trong cầu thang tối tăm của tiệm net, bóng dáng cao lớn của anh đứng đó. Tôi quay người định bỏ đi, nhưng anh kéo tôi lại. “Còn định chạy nữa sao?” Tôi không nói gì, mắt cay xè. Anh bước đến trước mặt tôi. “Gi/ận à?” Giọng anh có mùi rư/ợu. “Không được sao?” Tôi tức gi/ận trả lời. “Gh/en à?” Sao anh có thể dễ dàng nói ra những lời như vậy chứ? “Tại sao em phải gh/en? Chúng ta là gì của nhau sao?” Chúng tôi chưa x/á/c định mối qu/an h/ệ, cũng không phải người yêu. Tôi có tư cách gì để gi/ận? Anh cúi xuống, hơi thở mùi rư/ợu bao trùm lấy tôi. “Anh đây không muốn làm anh của em nữa, cho anh cơ hội chuyển đổi vai trò được không?” Tôi ngẩn người. Anh đưa tay lau nước mắt cho tôi: “Em nhìn thấy gì? Anh hôn cô ấy hay nắm tay cô ấy?” Hình như không có. Nhưng tôi vẫn tức gi/ận. “Anh không thích cô ấy, nếu thích, anh đã không vì em mà thủ thân như ngọc.” Hả? “Anh là đồ cầm thú, lúc đó em mới có tám tuổi...” “Anh thích em khi em mười tám tuổi, giờ sắp mười chín rồi.” “Là tình cảm kiểu đó sao?” Tôi hỏi anh câu hỏi đã đ/è nặng trong lòng bấy lâu. Anh đ/á mạnh vào bậc thang, giọng bực bội: “Ch*t ti/ệt, em đừng hỏi mấy câu này nữa được không? Anh đây cảm thấy mình như đang lo/ạn luân ấy.” Tôi bật cười. “Thấy vui hơn chưa?” Tôi bĩu môi, quay mặt sang hướng khác: “Anh không phải muốn trả th/ù ba mẹ em nên mới dỗ dành em đấy chứ?” “Em xem phim truyền hình nhiều quá đấy à? Đứa n/ão tàn nào có thể nghĩ ra được kịch bản ng/u ngốc này? Anh đây thật sự thích em, không liên quan gì đến ba mẹ.” Anh dừng lại một chút, tiếp tục nói: “Bọn họ cũng là ba mẹ anh.” “Đã liên lạc với ba chưa? Vẫn không có tin gì sao?” “Không, số đó đã bị hủy rồi, giống như khi anh bỏ đi vậy.” Tôi đáp. Anh ngập ngừng một lát, sau đó kéo tôi vào lòng. “Đừng lo, anh sẽ không bỏ rơi em nữa.” Tôi ôm ch/ặt anh: “Chúng ta sẽ sống tốt, không cãi nhau, không gi/ận nhau, được không?” “Đậu má, hai người đang làm gì thế này?” Tôi gi/ật mình, lập tức đẩy anh ra. Trong ánh sáng lờ mờ, biểu cảm của anh B/éo biến đổi thành đủ màu sắc.