Chương 25
Vào năm hai đại học, tôi nhận được tin từ ba.
Một người bạn thân của ông mang đến cho tôi một chiếc điện thoại và một tấm thẻ.
“Ba cháu nói, ông ấy từ nhỏ đã không có cội ng/uồn, thế nên quyết định cùng mẹ cháu gửi hết tâm h/ồn ra biển cả.”
Trong chiếc điện thoại ấy có video mà ba quay trước khi mất.
U/ng t/hư gan giai đoạn cuối.
Nhiều nhất là ba tháng.
Vậy mà ông đã gắng gượng đến khi tôi thi đại học xong.
Trong video, trông ông rất tiều tụy.
“Tri Dã, bây giờ chắc con không còn mang họ Kim nữa, mà đã đổi thành họ Triệu rồi nhỉ? Khi con đến với gia đình chúng ta, con còn rất nhỏ, sau này con lớn lên, vừa hiểu chuyện vừa đẹp trai. Mẹ con đã chụp rất nhiều ảnh của con, sau này khi bà ấy đi, ba cũng đã đ/ốt những bức ảnh đó cho bà. Bà ấy từng báo mộng cho ba, nói rằng rất nhớ con, còn lo lắng rằng con sẽ không tha thứ cho bà ấy.”
“Khi ba mẹ ruột của con tìm đến chúng ta, chúng ta thật sự không muốn con rời đi, bởi vì con chính là con của ba mẹ. Hơn mười năm, ai mà không có tình cảm chứ? Họ nói không có chuyện để người khác nuôi con mình, lúc đó con học rất giỏi, bọn họ nói chúng ta nuôi con chỉ vì muốn con báo hiếu, nếu chúng ta không để con về, bọn họ sẽ lên truyền hình, báo chí để phanh phui sự việc. Sau nhiều lần thương lượng, thậm chí cảnh sát khu vực cũng vào cuộc, ba mẹ không sợ dư luận, chỉ mong con được sống tốt. Ba mẹ ruột con nói rằng gia đình họ giàu có, không có nhiều con cái, có thể cho con một cuộc sống tốt hơn. Mặc dù sau này ba có tìm hiểu về hoàn cảnh của bọn họ, nhưng lúc đó con đã đi rồi.”
“Ba mẹ vẫn luôn hối h/ận vì đã để con quay về với bọn họ, cho đến khi con gọi điện tới, nói rằng con đang sống rất tốt, bảo chúng ta đừng liên lạc nữa, bởi vì con muốn bắt đầu cuộc sống mới. Dù đ/au lòng, nhưng ba mẹ vẫn vui mừng thay con.”
“Sau đó, con không gọi lại lần nào nữa. Chúng ta cũng không biết con đi đâu.”
“Cho đến khi ba cũng mắc bệ/nh, hơn mười năm trôi qua, ba phải nhờ nhiều người mới biết được tin tức của con, biết rằng con vẫn sống tốt, ba mẹ yên tâm rồi.”
“Điều duy nhất ba lo lắng là em gái của con. Từ nhỏ hai đứa đã rất thân nhau, nếu ba đi rồi, thật sự chỉ còn lại mình con bé. Trên thế gian này sẽ không còn ai nhớ đến con bé nữa, ba nghĩ mà thấy buồn, nên đã cho con bé địa chỉ, không biết bây giờ hai con đã gặp nhau chưa, tình cảm có còn như trước không?”
“Ba không còn sống được bao lâu nữa. Căn nhà là nhà cũ, b/án không được nhiều tiền, một phần ba đã để lại cho Tiểu Ý, một phần khác để lại cho con, coi như bù đắp cho tình cảm gia đình mà ba mẹ đã thiếu sót suốt mười năm qua.”
“Khi con xem được đoạn video này, chắc chắn ba đã không còn nữa, sau này nếu các con muốn tìm ba, chỉ cần đến nơi có biển, dâng một bó hoa là được, ba mẹ đều sẽ nhìn thấy. Được rồi, ba phải đi tìm mẹ con đây, những năm tháng sau này, các con nhất định phải sống thật tốt. Ba đi đây.”
Xem xong video, chúng tôi im lặng rất lâu.
Trong phòng, chỉ còn lại tiếng nức nở của hai chúng tôi.
Anh vòng tay ôm lấy tôi, tôi ôm ch/ặt anh.
“Ba nói, chỉ còn lại chúng ta thôi.” Tôi nói.
“Ngoan nào, anh sẽ luôn ở bên em.” Anh nói.
Trên đời này, sinh ly tử biệt, chẳng qua cũng chỉ là điều bình thường.
Chính những tình cảm mãnh liệt mới khiến một người dù đã qu/a đ/ời, vẫn có thể sống tiếp dưới một hình thức khác.
“Ba mẹ à, chúng con sẽ sống thật tốt, không phụ lòng hai người.”