Chương 19
Hác Dận Niên thật sự nên cảm ơn tôi.
Cảm ơn tôi đã dùng tiền của anh ấy để nuôi chính mình tốt như thế này để đến thời khắc quan trọng có thể một cước đ/á tung cửa phòng khách sạn…
Thậm chí còn có thể cầm một chai bia rỗng, 1 vs N đ/á/nh bại cả một đám vệ sĩ đô con.
Tôi lao vào phòng ngủ.
Bên trong, một hàng dài nam nữ người mẫu đứng ngay ngắn, Giang D/ao dựa vào cửa sổ sát đất, nhàn nhã hút th/uốc.
Còn Hác Dận Niên…
Trông anh ấy thật sự đã trúng th/uốc.
Mồ hôi túa ra trên trán, tựa vào mép sô pha, hơi thở nặng nề đầy khổ sở.
Nhìn thấy tôi, đồng tử anh ấy co rút dữ dội, giọng khàn khàn ra lệnh:
"Chạy mau!"
Buồn cười ch*t đi được.
Tôi là nam chính cơ mà, có hào quang bảo hộ.
Chạy cái gì mà chạy.
Ngay giây thứ ba sau khi tôi xuất hiện, đám kia lập tức rút sú/ng, nhưng không ngờ tôi cũng lôi ra hai khẩu sú/ng hàng thật của hệ thống cho.
Cả đám không dám manh động.
"Tao chỉ muốn đưa anh ấy đi, không muốn thấy m/áu."
"Thằng nhãi con từ đâu chui ra thế? Cầm sú/ng mà còn run tay, giả vờ cái gì?"
Giang D/ao phả ra một làn khói mỏng, bật cười chế giễu.
Cô ta nhanh chóng lên đạn, nhưng ngay giây trước khi siết cò...
Dừng lại.
Phía sau tôi, ngay đối diện Giang D/ao, có một người khác đang đứng.
Hác An Nguyên.
Cô ấy lạnh mặt, ép sát vào họng sú/ng.
Bắt buộc Giang D/ao phải run tay, buông sú/ng xuống.
"Anh, hai người đi trước. Em còn có chuyện riêng cần giải quyết."