Võ Đạo Đại Tông Sư
Chương 182 “Bên chiến thắng là Càn Châu!”
Trên võ đài, tiếng kêu kinh ngạc liên tục vang lên.
Mặc dù nhiều người biết tính công pháp hai thuộc có uy lực rất mạnh nhưng sức mạnh mà Viên Chính thể hiện ra vượt ngoài sức tưởng tưởng của bọn họ.
Với Tụ Khí cảnh giới tầng tám, chém ra ngọn lửa thiêu rụi hơn nửa võ đài, ngoại trừ Viên Chính tu luyện Phong Vân Song Quyết, e rằng dù cùng cảnh giới cũng không người nào có thể làm được.
Viên Chính bước từng bước tới trước mặt Lăng Phong.
“Muốn thắng ta ư? Ngươi còn non lắm.”
“Rửa sạch nhục nhã? Ngươi vẫn nên giữ nỗi nhục này trong lòng đi!”
Hắn giơ chân giẫm lên mặt Lăng Phong, muốn dùng cách thức giống nhau để làm nhục Lăng Phong.
Vốn dĩ Càn Châu bị Phong Châu buộc lên đánh lại có thể thắng được một trận khiến Viên Chính cực kỳ bực mình.
Theo quy tắc võ đấu, sau khi đánh xong trận này, hắn không thể so tài với Càn Châu nữa.
Đương nhiên muốn trút giận lên người Lăng Phong!
Chân của Viên Chính đá tới tấp vào mặt Lăng Phong!
“Bộp!”
Chân Viên Chính dừng giữa không trung, hắn vừa định liếc mắt nhìn, chỉ thấy Lăng Phong giơ Hắc Ảnh thương lên chặn chân hắn.
Mặc dù mặt Lăng Phong bị đốt cháy đen một mảng, nhưng ánh mắt hắn vẫn sắc bén và hơi lạnh lùng.
Viên Chính giận dữ cười.
“Vậy mà vẫn còn sức phản kháng!”
Viên Chính giơ chân mình lên, bộc phát khí thế cường hãn, rồi lại đạp xuống một phát.
Theo hắn thấy, thương thế của Lăng Phong như vậy, dù còn sức phản kháng thì nhất định cũng đã nỏ mạnh hết đà.
Mình đạp mấy thêm cái thì Lăng Phong nhất định không thể chịu nổi.
“Ta vẫn còn rất nhiều sức lực!”
Ngay khi Viên Chính đạp chân xuống, cổ tay Lăng Phong run lên, Hắc Ảnh thương trong tay xoay tròn đánh vào chân kia còn lại của Viên Chính.
Thương này của Lăng Phong vừa nhanh vừa gấp, Viên Chính không kịp phản ứng.
“Bốp”
Hắc Ảnh thương giống như một cái roi dài, tàn nhẫn quất vào cổ chân Viên Chính.
Cơ thể Viên Chính bay lên, Lăng Phong lăn lộn như một con cá chép, tiện tay đánh một phát.
“Phá Sơn thương!”
Hắc Ảnh thương ra sức đánh về phía lồng ngực Viên Chính. Nếu mũi thương này đâm trúng chỉ sợ xương sườn của Viên Chính sẽ bị gãy hơn nữa.
“Ngươi dám!”
Viên Chính kinh hãi, vội vàng vung Bạch đao trong tay trái.
Nguyên khí thuộc tính gió bao phủ quanh thân đao, khiến Viên Chính vung Bạch đao với tốc độ nhanh hơn mấy lần.
“Bốp!”
Thương và đao lại va chạm vào nhau, lần này, Viên Chính không chiếm được chút tiện nghi nào, miệng hổ trên tay trái cũng nứt ra và chảy máu.
Cũng may hắn bắt lấy cơ hội này, vội vàng đứng dậy, kéo dài khoảng cách với Lăng Phong.
Sau lưng Viên Chính toát mồ hôi lạnh, bởi vì mình chủ quan nên suýt chút nữa đã bị Lăng Phong lật ngược.
Lộc Hoành, người dẫn đầu Phong Châu ở dưới võ đài, trong lòng nôn nóng, hắn vốn cho rằng trận đánh với Càn Châu nắm chắc mười phần, kết quả lại nảy sinh một loạt vấn đề.
Trong lòng Lộc Hoành có cảm giác cực kỳ lo lắng.
“Lẽ nào phải thua sao?”
“Không! Tuyệt đối không thể thua!”
“Viên Chính là người có thực lực mạnh nhất trong số năm người, hắn có Phong Hỏa Song Quyết, có thực lực cạnh tranh mười vị trí đầu!
Nghĩ đến đây, hắn mở miệng hét lớn.
“Viên Chính, giết hắn!”
Nghe thấy giọng nói tức giận của người dẫn đầu, Viên Chính biết mình phải nghiêm túc.
Phong Châu đã thua một lần, hắn cần một thắng lợi vẻ vang để nâng cao sĩ khí.
Viên Chính hít một hơi thật sâu, rót nguyên lực có hai loại thuộc tính khác nhau vào trong Âm Dương đao.
Trong chốc lát, một tay hắn là Hắc đao rựa lửa, tay kia thì là Bạch đao cuồng phong mãnh liệt.
“Lăng Phong, cuộc so tài của chúng ta kết thúc ở đây thôi!”
“Cho ngươi xem thử, võ kỹ mạnh nhất của ta!”
Quần áo Viên Chính bị gió lớn thổi phồng lên.
Ngọn lửa thiêu đốt trên đao và cuồng phong nhảy múa leo lên hai cánh tay của Viên Chính, giống như con quái vật.
“Ngọn lửa cuồn cuồn ngất trời!”
Hai đao trong tay Viên Chính đồng thời chém xuống.
Sự việc bất ngờ xảy ra, một cơn lốc xoáy gió ngưng tụ bởi cuồng phong và một cơn lốc xoáy lửa ngưng tụ bởi ngọn lửa đồng thời xuất hiện ở võ đài.
Hai cơn lốc xoáy cùng lúc lao về phía Lăng Phong.
Lực hút của hai cơn lốc xoáy đan xem vào nhau, hút chặt Lăng Phong tại chỗ, dù muốn tránh cũng không thể tránh thoát!
Xem võ đài liên tục vang lên tiếng kinh ngạc.
“Đây là Huyền Cấp võ kỹ sao? Uy lực thật lớn!”
“Cuộc tỉ thí này sắp phân rõ thắng bại rồi!”
“Võ giả Tụ Khí cảnh giới, nếu không phải đỉnh phong tầng chín thì tuyệt đối không thể ngăn cản!”
“Mau nhìn, nét mặt của Đại hoàng tử!”
Đại hoàng tử đang giám sát trận chiến, vẻ mặt nghiêm túc, hai tay hắn khẽ siết chặt, đã có nguyên khí từ trong kinh mạch tràn ra.
Những người tham gia Võ đấu liên Châu đều là thiên tài của Đế Quốc Long Đằng, nhất định không thể có sơ xuất nào.
Đại hoàng tử đã sẵn sàng ra tay cứu Lăng Phong, chuẩn bị kêu dừng cuộc trận đấu.
Đồng tử Lăng Phong co rút lại, nếu hắn không ngăn nổi đòn này, có lẽ phải trả giá bằng mạng sống ở đây!
“Không ngờ rằng, trong trận đấu đầu tiên, ta đã bị ép ra át chủ bài!”
“Dùng chiêu này, ta sẽ không thể ngưng tụ nguyên khí trong vòng ba ngày. E rằng không thể tham gia trận đấu tiếp theo với Lôi Châu.”
Với thực lực của Lâm Huyền và Quan Tử Ngạo, họ có thể giành chiến thắng. Hi vọng Phạm Hổ và Dịch Thiên Vũ có thể giành chiến thắng trong trận đấu cuối cùng!”
Lăng Phong nắm chặt Hắc Ảnh thương trong tay, hắn dùng sức ép về phía võ đài, ở giữa chuôi thương và võ đài phát ra tiếng nổ ầm ầm.
“Ầm!”
Nguyên lực của Lăng Phong liên tục đổ vào Hắc Ảnh thương ở trong tay, rồi ngưng tụ trong mũi thương của Hắc Ảnh thương.
Vẻ mặt Lâm Huyền ở dưới võ đài hơi ngơ ngác, có Thần Sơn, hắn biết được võ kỹ thiên hạ, đã đoán được chiêu thức rồi.
“Thế mà hắn lại biết chiêu này!”
Mũi thương của Hắc Ảnh thương hơi phát ra vầng sáng, vầng sáng này càng sáng hơn khi nguyên khí của Hắc Ảnh thương rót vào, sáng như mặt trời!
Trong lòng Viên Chính kinh hãi, cảm giác khủng hoảng không ngừng xuất hiện trong lòng.
“Lăng Phong muốn làm gì?”
Hắn lại vội vàng bộc phát nguyên khí, thúc giục lốc xoáy gió và lốc xoáy lửa đánh về phía Lăng Phong.
Ngay khi hai cơn lốc xoáy đan xen nhau, đè Lăng Phong vào trong.
“Tam hoàn bộ nhật!”
Lăng Phong vung trường thương trong tay, mũi thương vẽ nửa vòng chói mắt trên không trung.
Vòng thứ nhất, lốc xoáy gió tan biến ngay lập tức.
Vòng thứ hai, lốc xoáy lửa sụp đổ ầm ầm.
Vòng thứ ba, Hắc Ảnh thương nằm xuyên qua lồng ngực Viên Chính.
“Ồ!”
Viên Chính phun ra máu, bay thẳng xuống võ đài.
Ngực hắn lõm vào, cả người hôn mê.
Nếu không phải Lăng Phong biết mình ra sát chiêu sẽ bị Đại hoàng tử ngăn cản nên thu bớt sức lực thì Viên Chính sẽ không chỉ hôn mê đơn giản như vậy.
“Bên chiến thắng là Càn Châu!”
Đại hoàng tử tuyên bố kết quả trận đấu, người đến xem võ đài lặng ngắt như tờ.
“Ba vầng sáng vữa nãy rốt cuộc là cái gì?”
Lăng Phong nửa quỳ trên võ đài, không còn sức đứng đậy.
Đại hoàng tử bước đến trước mặt hắn, kéo hắn lên, trên mặt mang theo nụ cười tán thưởng.
“Giỏi lắm, ngươi đã học được sáu kỹ năng thành công từ bí kỹ của Lăng Hàn tướng quân rồi!”
Lăng Hàn là thúc thúc của Lăng Phong, cũng là đại tướng trấn cương của Đế Quốc Long Đằng.
Mặc dù đây là lần đầu tiên Đại hoàng tử nhìn thấy Lăng Phong nhưng hiển nhiên hắn có thể nhận ra tất sát tuyệt kỹ của Lăng Hàn tướng quân.
Dưới gối Lăng Hàn tướng quân không có con mà chỉ có một cháu trai, đương nhiên Đại hoàng tử có thể đoán được thân phận của Lăng Phong.
“Đa tạ Đại Hoàng tử khen ngợi!”
“Chỉ còn một trận nữa là thắng rồi, trận đấu thứ ba, đến lượt ngươi phái người trước.”