Võ Đạo Đại Tông Sư
Chương 183 Ngươi không đánh sao?”
Nghe được lời của Đại hoàng tử nói, Đỗ Mục trưởng lão dùng sức gật đầu.
Năm trận tỷ thí, ba người thắng.
Quan Tử Ngạo và Lăng Phong đã vì Càn Châu thắng hai trận tỷ thí.
Chỉ cần thắng thêm một trận nữa, Càn Châu có thể thoát khỏi sự xấu hổ do xếp cuối trước đây.
“Chỉ cần có thể thắng Phong Châu, đến trước võ đấu liên châu tiếp theo, tài nguyên tu luyện mà Càn Châu được phân chia, cũng có thể nhiều hơn so với những năm trước đây nhiều!”
Sau khi đỡ Lăng Phong xuống lôi đài, Đỗ Mục trưởng lão nói với Lâm Huyền.
"Trận kế tiếp ngươi lên đi!”
Trong năm người Càn Châu, Đỗ Mục trưởng lão tin tưởng nhất là thực lực của Lâm Huyền!
Chỉ cần Lâm Huyền Lên đài, thắng lợi nắm chắc trong tầm tay.
Lăng Phong cũng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lâm Huyền.
Hắn rất chờ mong thắng lợi.
Lâm Huyền đi tới trước mặt Lăng Phong, kề sát vào bên tai hắn, nói hai câu.
Hai mắt Lăng Phong đột nhiên mở to!
Hắn không dám tin mà hỏi lại: "Ngươi. . . Xác định phải làm như vậy sao?"
Lâm Huyền gật đầu.
"Đúng vậy, nếu là báo thù, vậy phải làm đến cùng mới được!”
Trong mắt của Lăng Phong lộ ra vẻ khó xử.
Qua hồi lâu hắn hỏi.
"Ngươi có tin tưởng vào bọn họ không?"
Lâm Huyền vô cùng nghiêm túc, hơn nữa còn không chút do dự mà trả lời.
"Tin tưởng!"
Lăng phong khẽ gật đầu.
“Ta hiểu rồi.”
Hắn dừng một chút, rồi lại bổ sung thêm một câu.
“Đừng khiến ta và Quan Tử Ngạo phải thất vọng về chiến thắng của ngươi đây.”
Trên mặt Lâm Huyền lộ ra một nụ cười mỉm, hắn vỗ nhẹ lên bả vai của Lăng Phong một cái.
“Ngươi cứ yên tâm dưỡng thương đi!”
Đỗ Mục trưởng lão kêu Béo Hổ tới dìu Lăng Phong đi xuống nghỉ ngơi.
Hắn quay sang hỏi Lâm Huyền.
“Ngươi và Lăng Phong vừa nói gì với nhau vậy?”
Lâm Huyền lặp lại lời nói của Lăng Phong một lần nữa cho Đỗ Mục trưởng lão nghe.
Mà phản ứng của Đỗ Mục trưởng lão, còn mạnh hơn so với phong ba bão táp nữa.
“Ngươi điên rồi à?”
Lâm Huyền bình tĩnh trả lời.
“Ta không điên.
“Nếu không phải ngươi điên rồi thì sao lại…Có cái ý nghĩ như vậy chứ!”
Lâm Huyền lên tiếng trả lời, hắn vẫn bình tĩnh như cũ.
“Đỗ Mục trưởng lão, chẳng lẽ ngươi không muốn sao?
Đỗ Mục trưởng lão lập tức nghẹn họng, ý tưởng của Lâm Huyền, đương nhiên là hắn muốn chứ!
Nhưng thật sự thì cái này quá mạo hiểm!
Hắn hỏi chung một vấn đề với Lăng Phong.
“Ngươi tin tưởng bọn họ không?”
Lâm Huyền khẽ cười.
“Đỗ trưởng lão, không phải là ngươi đã thấy biểu hiện của bọn họ rồi sao?”
Nhớ lại cảnh tượng trước đó, lúc này biểu cảm trên mặt Đỗ Mục trưởng lão đã dần dà thả lỏng ra.
Hắn cười khổ nói.
“Nếu như xảy ra vấn đề gì, ta thật sự không thể đứng ra giải quyết được đâu đấy!”
Lâm Huyền tự tin nói với hắn.
“Sẽ không có bất cứ một vấn đề nào cả!”
Đỗ Mục trưởng lão đồng ý.
“Được thôi! Ta đã muốn giải quyết chuyện này từ lâu rồi, cho nên ta sẽ thuận theo lời ngươi nói! Nhưng nếu xảy ra vấn đề gì, ta sẽ trực tiếp đến để xử lý!”
Người của Võ Thánh Lâu đã tới, chuẩn bị giao số nguyên thạch mà Lâm Huyền thắng được cho hắn.
Lâm Huyền không nói lời nào.
“Tiếp tục đẩy đi.”
“Vâng, công tử là người đánh với Càn Châu sao?”
Hắn đang chuẩn bị đăng ký, lại nghe Lâm Huyền nói rằng.
“Không, trận này, ta đánh với Phong Châu.”
Thu chú lập tức ngây ngẩn cả người, chẳng lẽ Lâm Huyền định gian lận sao?
Dựa theo quy củ của Võ Thánh Lâu, cả hai bên thi đấu với nhau đều có thể tự đặt cược tuỳ ý, trong quá khứ cũng từng xuất hiện qua, trước đây có một người vì biết mình không địch lại nổi đối phương nên đã đặt cược toàn bộ lên đối phương.
Nhưng rõ ràng là Lâm Huyền không thuộc về tình huống này, năm nay khí thế của Càn Châu rất mạnh mẽ, nhưng nhìn thế nào thì Lâm Huyền cũng không hề yếu thế hơn Quan Tử Ngạo và Lăng Phong vừa lên sân trước đó là bao.
Vậy thì chỉ còn một khả năng duy nhất.
Hắn cố ý muốn đánh bại đối thủ.
Đây chính là đấu võ Liên Châu, người đến đây đều là thiên tài, nếu Lâm Huyền làm như vậy, hắn không sợ bị bên kia lật tẩy sao?
Chẳng qua Võ Thánh Lâu không hề có quy định nào cấm làm như vậy, đương nhiên là hắn cũng không thể từ chối nhận đặt cược.
Trận tỷ thí thứ ba, Càn Châu đã cử ra người được chọn trước.
Lâm Huyền bước lên lôi đài.
Bên kia lôi đài, Phong Châu đi với Lộc Hoành, hắn bước đi với vẻ mặt xanh mét.
Phong Châu đã thua hai trận tỷ thí, nếu còn thua thêm một trận nữa, vậy thì chắc chắn sẽ thất bại triệt để!
Lộc Hoành đã hiểu rõ, lần này đội Càn Châu, không còn là gà bị mọi người tàn sát xâu xé như mấy năm về trước nữa.
Bọn họ chính là sói! Mà sói thì luôn muốn ăn thịt. Vừa hay Phong Châu, chính là khối thịt mỡ ngon lành ấy.
“Không! Không thể từ bỏ được, ta còn có cơ hội mà!”
Lộc Hoành khẽ híp mắt, hắn nhìn về phía Lâm Huyền đang đứng trên lôi đài.
Cánh tay vừa bị đứt của hắn thật sự rất đau.
Đúng là Lâm Huyền mà, không biết đã dùng thủ đoạn gì mà lại có thể khiến cho Phi Sư từ trên trời đáp xuống, trực tiếp chặt đứt cánh tay của hắn.
“Gia hoả này thật sự rất kỳ quái, tuy rằng cảnh giới của Mã Hội cao hơn hắn một bậc, nhưng lại không thể nào thắng được hắn.”
Hắn lặng lẽ gọi Mã Hội sang một bên, rồi lấy ra một món pháp bảo từ trong nguyên giới, lén đưa cho hắn.
Mã Hội trợn tròn đôi mắt: “Lộc tiền bối, đây là…”
Lộc Hoành nghiêm trọng nói.
“Dựa theo quy củ của võ đấu, pháp bảo dưới Địa cấp được phép sử dụng, nay ta cho ngươi pháp bảo này, ngươi có thể tuỳ ý sử dụng trong khi đấu với tiểu tử kia! Ngươi nhất định phải bắt lấy cơ hội trong trận tỷ thí này đấy!”
“Xung đột trước đó, thực lực của năm người bên phía Càn Châu đã được bại lộ, ngoại trừ tiểu tử trong sân này ra, có thể thấy rõ hai người còn lại là Tụ Khí Cảnh tầng bốn và Tụ Khí Cảnh tầng ba, so với hai người chúng ta, bọn họ yếu hơn rất nhiều.”
“Chỉ cần ngươi bắt lấy trận chiến này, vậy thì chúng ta sẽ có cơ hội chuyển bại thành thắng đấy!”
Mã Hội dùng sức gật đầu, hắn cất bảo vật Lộc Hoành cho hắn vào trong nguyên giới.
“Yên tâm đi Lộc tiền bối, ta nhất định sẽ thắng mà!”
Lộc Hoành ừ một tiếng.
“Nếu ngươi có thể chiến thắng, sau khi trở về, ta sẽ bẩm báo với châu chủ, ban thưởng cho ngươi!”
Tinh thần của Mã Hội khẽ chấn động, hắn lập tức phấn chấn lên.
Nếu có thể cứu vớt đội Phong Châu từ trong nước sôi lửa bỏng, sao châu chủ có thể bạc đãi hắn được!
“Được thôi! Chắc chắn ta sẽ không làm ngài phải thất vọng!”
Mã Hội sờ tay vào trong nguyên giới, có pháp bảo này của Lộc Hoành rồi, làm sao mà hắn có thể thua được?
Hắn tràn đầy tự tin mà bước lên trên lôi đài, đứng đối diện với Lâm Huyền.
Đại hoàng tử khẽ liếc nhìn hai người họ, sau đó cất giọng tuyên bố.
“Tỷ thí bắt đầu!”
Mã Hội lập tức lôi binh khí của bản thân ra, là Lưu Tinh chuỳ.
Hắn nắm lấy xích sắt của Lưu Tinh chuỳ, trong lòng cẩn thật dè dặt mà đề phòng Lâm Huyền.
Nhưng Mã Hội phát hiện ra một điều kỳ quái rằng, Lâm Huyền không hề có bất cứ một hành động nào cả, thậm chí hắn còn không phóng ra khí thế của bản thân nữa.
Trong lòng Mã Hội bất ngờ.
“Hắn đang làm cái gì vậy?”
Mã Hội cho rằng Lâm Huyền có âm mưu, nên hắn không dám ra chiêu trước, ngược lại là lui về phía sau hai bước.
Dưới lôi đài lập tức có người bàn luận.
“Sao hai người này lại không đánh vậy chứ?”
“Không biết nữa, chắc là đều đang chờ đối phương ra chiêu trước đấy!”
Mã Hội đợi được hơn nửa chén trà thời gian, nhưng Lâm Huyền vẫn thờ ơ như cũ, rốt cuộc hắn không nhịn nổi nữa, lập tức mở miệng hỏi.
“Ngươi không đánh sao?”
Lâm Huyền trả lời.
“Ngươi ra tay trước đi, ta sợ ta mà ra tay, ngươi sẽ không có cơ hội phản kháng mất.”
Lâm Huyền nói những lời giễu cợt một cách trần trụi này với một thái độ vô cùng bình tĩnh.
Y như rằng, lời hắn nói chính là sự thật, chỉ cần Lâm Huyền ra tay trước, vậy thì Mã Hội sẽ không có cơ hội phản chiêu vậy.
Mã Hội vô cùng tức giận.
“Ngươi quá kiêu ngạo!”
Mã Hội nhịn không nổi nữa, hắn dùng sức vung tay, vung Lưu Tinh chuỳ về phía trước.
Lưu Tinh chuỳ cọ xát trong không khí, tiếng sấm lập tức vang lên.
Nhìn kỹ thì, trên mặt chuỳ, còn có cả điện quang lập loè nữa thì phải.
“Lôi Minh Lưu Tinh chuỳ!”
Lâm Huyền vẫn không hề dao động như cũ, Lưu Tinh chuỳ nện thật mạnh lên trên ngực hắn, điện quang lập tức văng khắp nơi!