Võ Đạo Đại Tông Sư

Hoa Tiến Tửu
Cập nhật:

Chương 185 Biết, ta nhận thua."

Tiếng sáo vẫn quanh quẩn ở trên lôi đài, nhưng mà vẻ mặt của mọi người đang xem chiến lại đặc sắc vô cùng. Vốn bọn họ đều cho rằng Lâm Huyền nhất định sẽ không ngăn được công kích linh hồn mà thất bại, nhưng tình hình trước mắt lại là... Lâm Huyền không hề chịu ảnh hưởng chút nào. "Các ngươi nói xem có phải là tuyển thủ Càn Châu đã ngất đi rồi, cho nên mới vẫn không nhúc nhích không?" Người bên cạnh trợn mắt. "Nếu như ngươi ngất rồi thì còn đứng được hả?" "Nhưng khi ta nghe thấy tiếng sáo ở trên đài xem võ, linh hồn còn thấy đau đớn từng cơn, sao hắn chẳng có một chút phản ứng nào thế?" "Chắc là trên người tuyển thủ Càn Châu vừa hay có pháp bảo phòng hộ, có thể triệt tiêu công kích linh hồn?" "Ngươi từng nghe nói đến có pháp bảo như vậy à?" "Chưa từng nghe nói..." "Vậy có thể là do linh hồn của hắn vô cùng mạnh mẽ nên không hề bị ảnh hưởng chút nào chăng?" "Ngươi không nhận ra đến cả Đại hoàng tử cũng phải nhăn mày à, linh hồn hắn mạnh mẽ nhưng có thể mạnh hơn Đại hoàng tử chắc?" "Nói cũng phải." ... Các kiểu suy đoán đều xuất hiện, nhưng không một ai có thể khiến đa số người tin phục. Kỳ thật trong số đó đã có đáp án chính xác. Đó chính là linh hồn của Lâm Huyền rất mạnh! Mạnh mẽ đến mức không coi công kích linh hồn của Mã Hội là gì! Dù sao nguyên khí của Mã Hội đã tiêu hao hết, không thể sử dụng sáo ngọc trong tay nữa. Hắn không thể tin được mà nhìn Lâm Huyền, há mồm thở phì phò, đầu vã đầy mồ hôi. Cuối cùng Lâm Huyền cũng nhúc nhích. "Ba chiêu đã qua, giờ đến lượt ta." Mã Hội nuốt mạnh một ngụm nước miếng, hắn có một dự cảm cực kỳ không tốt. Bản thân hắn đánh không lại, pháp bảo công kích linh hồn cũng vô dụng. Trận tỷ thí này tiếp tục còn có ý nghĩa gì? Tuy rằng phần thưởng mà thủ lĩnh đưa ra rất hấp dẫn, nhưng cũng phải còn sống mới lấy được. Mã Hội nghĩ thông suốt, đối thủ Lâm Huyền thật sự đáng sợ, nhân lúc còn sớm nhận thua mới là lựa chọn chính xác nhất. Hắn giơ tay  lên. "Đại hoàng tử, ta..." Hai chữ nhận thua còn chưa phun ra được tiếng nào, hắn bỗng nhiên che lại yết hầu của mình, một chữ cũng nói không nên lời. "Phi châm thuật!" Lâm Huyền thi triển ra hồn kỹ phi châm thuật, trực tiếp làm linh hồn của Mã Hội bị thương nặng. Mã Hội quỳ rạp xuống đất, cả người run rẩy. "Các ngươi mau xem, tuyển thủ Phong Châu bị làm sao vậy?" "Không biết, hay là do sử dụng pháp bảo dùng quá nhiều nguyên khí nên không chịu nổi chăng?" Lâm Huyền đi đến bên cạnh Mã Hội, duỗi tay tìm kiếm rồi túm lấy cổ áo Mã Hội. Hắn chỉ dùng lực rất nhẹ đã xách được Mã Hội lên. "Bốp!" Tiếng lanh lảnh vang vọng lôi đài. Nửa bên mặt của Mã Hội sưng lên, một cái tát của Lâm Huyền suýt chút nữa đánh gãy cả hàm răng của hắn. Lâm Huyền không phải là người rảnh rỗi thích tìm thêm việc, hắn nghe nói ở Lăng Phong rằng trong một lần đấu võ, đám Mã Hội, Cung Duệ và Viên Chính đều ác ý hạ nhục tuyển thủ Càn Châu. Thủ đoạn bọn chúng tàn nhẫn, thậm chí có lần còn khiến một tuyển thủ ám ảnh tâm lý, có tâm ma, từ nay không thể đột phá võ đạo nữa. Ở ác gặp dữ, chỉ là thời gian chưa tới thôi. Hành động giờ phút này của Lâm Huyền xem như báo thù cho sư huynh lên đài lần trước. Mã Hội sưng mặt. "Ta nhận..." Lại là một tiếng giòn vang, một bên mặt khác của Mã Hội cũng sưng lên. Mã Hội bị Lâm Huyền đánh tới mức chảy cả nước mắt, hắn đã nhận ra Lâm Huyền vốn không định để cho hắn nhận thua. Hắn vội vàng vươn tay muốn cầu cứu với Đại hoàng tử. Tay hắn chưa kịp vươn ra thì Lâm Huyền đã đập một cái lên vai Mã Hội. "Răng rắc!" Bả vai của Mã Hội vỡ nát. Lâm Huyền nói nhỏ. "Nếu ngươi muốn cánh tay còn lại của mình cũng bị đánh nát thì có thể giơ lên thử xem." Trong lòng Mã Hội lạnh lẽo, hắn tin chắc rằng Lâm Huyền nói được sẽ làm được. Lâm Huyền lại đánh thêm một cái tát, cái tát này khiến mắt Mã Hội càng sưng hơn. "Cái này là đánh thay cho sư huynh đã từng bị ngươi khinh nhục." "Cái này là để ngươi học được bài học, đừng có ỷ thế hiếp người, được đằng chân lân đằng đầu!" "Cái này là trả miếng cho vụ ngươi cản Phi sư của Càn Châu chúng ta khi trước!" Lâm Huyền đánh hết cái này đến cái khác, Mã Hội đã bị hắn tát đến mức chết lặng suy sụp. Thủ lĩnh của Phong Châu là Lộc Hoành phẫn nộ quát lên ở dưới lôi đài. "Tiểu tử, ngươi dám!" Lâm Huyền lạnh lùng nhìn về phía hắn, hỏi bằng cách truyền mật âm. "Có phải một cái cánh tay khác của ngươi cũng muốn bị đánh gãy không?" "Trông ngươi thảm hại như một con chó nhà có tang vậy, không cụp cái đuôi khúm núm mà sống đi, lấy tự tin ở đâu ra mà cứ sủa như điên ở đây thế?" Lộc Hoành điên tiết. "Tiểu tử, ngươi muốn chết à!" Sao mà hắn có thể chịu được Lâm Huyền sỉ nhục mình như vậy, bèn bùng nổ khí thế của Hóa Nguyên cảnh định lên thẳng lôi đài giết chết Lâm Huyền. Đúng lúc này, giọng nói lạnh lẽo của Đại hoàng tử truyền vào trong tai hắn. "Ngươi muốn gây sự ở võ đấu à?" Lộc Hoành kinh hãi vã mồ hôi lạnh khắp người, suýt chút nữa hắn đã quên đây là võ đấu liên Châu mà hoàng gia tổ chức, nếu như hắn dám lên đài gây sự, Đại hoàng tử chắc chắn sẽ không nương tay mà giết chết hắn ngay tại đây! Lộc Hoành đã hiểu, đây là Lâm Huyền cố ý muốn chọc giận hắn để thuận tiện mượn tay của Đại hoàng tử giết mình. Hay cho một chiêu mượn dao giết người! Hắn vội vàng chắp tay cúi đầu với Đại hoàng tử. "Không dám! Mong Đại hoàng tử thứ tội!" Hắn đột nhiên thay đổi chủ đề, nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía Lâm Huyền. "Đại hoàng tử, người này tàn nhẫn độc ác, cố ý sỉ nhục thiên tài của Phong Châu ta, mong Đại hoàng tử minh giám, ra mặt cho Phong Châu ta!" Đại hoàng tử cười lạnh một tiếng, tuy mấy lần võ đấu liên Châu trước không phải hắn chủ trì, nhưng không có nghĩa là hắn không quan sát. Trong hai mươi tư Châu, am hiểu chuyện hạ nhục người ta nhất chính là tuyển thủ Phong Châu. Cái gọi là cười người hôm trước hôm sau người cười, đây là do người Phong Châu tự làm tự chịu. Nhưng nếu Lộc Hoành đã cầu tình, hắn cũng không thể cứ tiếp tục ngồi nhìn mặc kệ nữa. Đều là người tài không chừng tương lai sẽ trở thành rường cột của đế quốc, nếu cứ ngã xuống như thế thì xác thật không ổn. Hắn mở miệng nói. "Dừng tay đi!" Lâm Huyền ngừng tay, thả Mã Hội lại lôi đài. Mã Hội ngã xuống đất như một vũng bùn, chỉ còn sót lại một chút ý thức. Đại hoàng tử tuyên bố. "Người thắng trận tỷ thí này là..." "Khoan đã!" Lâm Huyền cắt lời Đại hoàng tử. Đại hoàng tử thấy hơi không vui. "Ngươi có gì muốn nói sao?" Lâm Huyền mở miệng. "Ta nhận thua." Đại hoàng tử thoáng sửng sốt, như thể không hiểu Lâm Huyền đang nói gì. Lâm Huyền lặp lại một lần nữa. "Ta nhận thua, trận này là người của Phong Châu thắng." Đại hoàng tử không thể tin được nhìn về phía Mã Hội, người đã sắp chết đến nơi rồi mà ngươi lại bảo với ta là ngươi thua? "Ngươi có biết bản thân mình đang nói cái gì không?" Lâm Huyền lặp lại lần thứ ba. "Biết, ta nhận thua." Lâm Huyền nghiêm túc nói: "Quy tắc của võ đấu là có thể nhận thua đúng không?" Trong võ đấu, nếu tự nhận không địch lại đối phương thì đương nhiên là có thể nhận thua. Nhưng nhận thua đều là bên yếu hơn, mà Lâm Huyền rõ ràng là cường giả nghiền áp đối thủ. Đôi mắt Đại hoàng tử nheo lại, hắn có thể nhìn ra Lâm Huyền thật sự muốn nhận thua. Hắn đại khái đã đoán được Lâm Huyền muốn làm gì, bèn chất vấn. "Ta chỉ không có thói quen nén giận để người khác leo lên đầu ngồi thôi.”