Võ Đạo Đại Tông Sư
Chương 186 Đại hoàng tử mở miệng tuyên bố.
Lời nói của Lâm Huyền khiến đôi mắt của Đại hoàng tử càng nheo lại hơn.
Nhưng Đại hoàng tử khống chế cảm xúc vô cùng tốt, Lâm Huyền không cảm nhận được vui giận của hắn, cũng không để bụng vui giận của hắn.
Nói xong, Lâm Huyền xoay người đi xuống dưới lôi đài.
Đám người ngồi xem võ nhìn nhau, bọn họ không hiểu Lâm Huyền đang làm cái gì.
Đại hoàng tử vẫn chưa hề tuyên bố hắn thắng cuộc đâu, sao hắn lại đi xuống dưới lôi đài rồi?
Nếu trận tỷ thí còn chưa kết thúc mà nhảy xuống lôi đài thì sẽ bị phán thua cuộc.
Không hiểu còn có đồng đội của Lâm Huyền là Hổ Mập và Dịch Thiên Vũ.
Hổ Mập gãi gãi đầu mình, vẻ mặt khó hiểu.
"Lâm Huyền làm thế là sao vậy?"
Dịch Thiên Vũ ở bên cạnh thì nhìn về phía sư phụ của mình là Đỗ Mục trưởng lão.
Đỗ Mục trưởng lão đã biết trước kế hoạch của Lâm Huyền, nhưng giờ phút này vẫn thấy hơi lo lắng.
Nhưng nếu hắn đã lựa chọn tin Lâm Huyền thì đương nhiên sẽ không lại thấy hối hận.
"Phạm Hổ, ngươi chuẩn bị một chút, đến lượt ngươi lên đài đấy."
Hổ Mập hơi sửng sốt.
"Ta... Ta lên đài á?"
"Chẳng phải Lâm Huyền đã thắng à, sao còn cần ta lên đài nữa vậy?"
Hắn vừa dứt lời thì Đại hoàng tử ở trên lôi đài tuyên bố.
"Càn Châu nhận thua, bên thắng là Phong Châu!"
Lâm Huyền nhận thua!
Kết quả này khiến cho những người xem võ trên đài dậy sóng!
"Tại sao lại như vậy!"
"Tuyển thủ Càn Châu điên rồi sao?"
"Hắn rõ ràng thắng mà, tại sao lại nhận thua?"
"Chẳng lẽ có ẩn tình gì ư?"
...
Không ai hiểu gì cả, đặc biệt là đám khách đánh cuộc cược Lâm Huyền sẽ thắng vừa nãy còn đang mừng rỡ như điên.
Hổ Mập nuốt một ngụm nước miếng thật mạnh, hắn cảm thấy đầu lưỡi mình có hơi phát đắng.
"Đỗ trưởng lão, rốt cuộc chuyện này là sao?"
Đỗ trưởng lão giải thích.
"Lâm Huyền đề nghị với ta, nếu đã báo thù thì phải báo thù triệt để luôn, đánh bại cả năm người Phong Châu."
Quyết định khí phách!
Đánh chó thì phải đánh đau vào, Lâm Huyền không chỉ muốn Phong Châu thua mà còn muốn chúng thua hoàn toàn!
Lâm Huyền đi xuống lôi đài, đi tới trước mặt Hổ Mập và Dịch Thiên Vũ.
"Đây cũng là để các ngươi rèn luyện một chút."
"Tốc độ thăng cấp của các ngươi quá nhanh, cần phải chiến đấu để nhận biết sức mạnh của mình, củng cố cảnh giới."
Mặt Hổ Mập tràn ngập sự đau khổ.
"Lâm Huyền, hai người còn lại của Phong Châu đều là tu vi Tụ Khí cảnh tầng năm, ngươi cũng không sợ ta và Dịch sư tỷ thua trận sao."
Lâm Huyền tự tin nói.
"Công pháp và võ kỹ mà các ngươi tu luyện đều do ta đưa cho, nếu chút chênh lệch cảnh giới này mà cũng không bước qua được thì chỉ sợ thành tựu của các ngươi cũng cũng chỉ có thể dừng bước tại đây."
Giọng điệu của Lâm Huyền vô cùng nghiêm túc, nói cũng là sự thật.
Bất kể là Phong Long Hóa Long Quyết mà Hổ Mập tu luyện hay là là Băng Thanh Ngọc Nữ Quyết mà Dịch Thiên Vũ tu luyện, tuy rằng so ra thì kém hơn Thần Đạo Công Pháp mà Lâm Huyền tu luyện nhưng cũng đều là trong Thần Sơn, có truyền thừa hoàn chỉnh từ võ giả cảnh giới cấp chín, võ kỹ mạnh tới mức có thể đạt tới cảnh giới chí tôn!
Đây cũng là nguyên do mà Lâm Huyền tin tưởng Hổ Mập và Dịch Thiên Vũ.
Không chỉ có chính Lâm Huyền có thể nghịch thiên mà người được hắn dạy ra cũng có thể nghịch thiên!
Lời Lâm Huyền nói là phép khích tướng và cũng có tác dụng, Hổ Mập siết chặt nắm tay, hứa hẹn một cách quyết tâm.
"Lâm Huyền, ngươi cứ việc yên tâm, Béo gia ta nhất định sẽ thắng!"
Hổ Mập vốn tưởng rằng Lâm Huyền sẽ mở miệng cổ vũ hắn nhưng không ngờ Lâm Huyền lại nói như vậy.
"Không, ngươi phải thua."
"Thua?"
Hổ Mập mở to hai mắt, cho rằng mình nghe lầm.
Hắn không thể tin nổi nhìn về phía Lâm Huyền, lại nhận ra Lâm Huyền cũng không phải đang nói giỡn.
"Ngươi phải thắng đối phương, sau đó nhận thua."
Hổ Mập run rẩy, hắn nhớ tới dáng vẻ thảm hại khi nãy của Mã Hội.
Hắn xoa mạnh cái mũi của mình, nhìn về phía một khác mặt của lôi đài, phương hướng bên Phong Châu.
Trận tỷ thí này là Phong Châu cử người lên đài trước.
Bên Phong Châu còn lại hai tuyển thủ, nhảy lên lôi đài nâng Mã Hội gần như sắp ngất xuống.
Sắc mặt Lộc Hoành xanh mét, còn có chút xám ngắt.
Khi Lâm Huyền nhận thua, hắn cũng đã hiểu Lâm Huyền có ý định gì.
Hạ nhục!
Lâm Huyền muốn Phong Châu trải nghiệm thật kỹ một lần cảm giác những gì lần trước chúng làm với Càn Châu.
"Tiểu tử khốn kiếp này, quả thực không để người Phong Châu chúng ta vào mắt mà!"
Hắn siết chặt nắm tay phát ra tiếng răng rắc, lúc trước Lâm Huyền còn trực tiếp mở miệng răn dạy hắn khiến trong lòng hắn cực kỳ tức giận.
"Chờ đến khi tỷ thí kết thúc, ta nhất định phải cho tiểu tử này biết mặt!"
Lúc này, một người thanh niên đi đến bên cạnh Lộc Hoành.
"Lộc tiền bối, ngươi đừng tức giận, chúng ta còn có cơ hội!"
"Hai người còn lại của Càn Châu, một người là Tụ Khí Cảnh Giới tầng ba, một người là Tụ Khí Cảnh Giới tầng bốn, đều yếu hơn Điền Nguyên Cảnh Giới của ta."
"Chỉ cần hai chúng ta có thể lấy được thắng lợi hai trận cuối cùng là có thể thắng!"
Lộc Hoành gật gật đầu, người bên Càn Châu không thể ai cũng đều quái vật được như Lâm Huyền.
Võ giả bình thường chỉ chênh lệch một tầng cảnh giới thôi đã là cực kỳ lớn rồi.
"Chương Long, trận tỷ thí thứ tư, ngươi lên đi!"
Thanh niên được Lộc Hoành gọi là Chương Long chắp tay ôm quyền.
"Chắc chắn sẽ không phụ sự kỳ vọng của Lộc tiền bối!"
Hắn đang định lên đài thì lại bị Lộc Hoành kéo lại.
"Vì để ngừa nhỡ ra, cho ngươi cái này."
Lộc Hoành đưa cho Chương Long một thứ, Chương Long nheo mắt, lặng lẽ cất đi.
"Đi đi, đừng khinh địch, Phong Châu chúng ta đã không còn đường lui nữa rồi, trận này cần phải nắm được!"
"Vâng!"
Chương Long bước lên lôi đài.
Bên phía Càn Châu, Hổ Mập nhún người nhảy lên lôi đài.
Trận tỷ thí thứ ba, Chương Long đánh với Phạm Hổ!
Người của Võ Thánh Lâu lại cầm nguyên thạch đi tìm Lâm Huyền.
"Công tử, vẫn đặt cược chứ?"
Lâm Huyền mỉm cười trả lời.
"Cược Phong Châu thắng."
Người nhận đặt cược giật mày, trong lòng thầm nghĩ.
"Đừng nói là người Càn Châu lại định nhận thua đấy nhé."
Nhưng khi hắn nhìn thấy hai người đang đối đầu trên lôi đài, trong lòng lại hủy bỏ suy nghĩ này.
"Tụ Khí tầng ba đánh Tụ Khí tầng năm ư? Sợ là không thắng được."
Hắn gật gật đầu, ghi đặt cược của Lâm Huyền vào trong danh sách.
Trên lôi đài, Đại hoàng tử nhìn Hổ Mập, trong lòng cũng thấy khó hiểu.
Tiền đề để Lâm Huyền nhận thua là hắn tin tưởng rằng trong hai đồng đội còn lại, ít nhất có một người có thể chiến thắng.
Nhưng người mập mạp lên đài này... Không khỏi có phần quá yếu!
Tụ Khí Cảnh Giới tầng ba đặt vào lúc trước cũng chỉ là cảnh giới miễn cưỡng mới lên được đài.
Càng đừng nói lần này nhân tài đông đúc, tuyển thủ Tụ Khí tầng bảy thậm chí tầng tám cũng có thể nhìn thấy.
"Người mập mạp này chắc không thể cũng quái vật giống như tiểu tử ban nãy chứ?"
Đại hoàng tử không tin, ở trong lòng hắn đã nhận định rằng Hổ Mập sẽ thua.
Xem ra Lâm Huyền đặt lợi thế thắng lợi cuối cùng ở trên người nữ hài tử Càn Châu kia.
Đại hoàng tử mở miệng tuyên bố.
"Tỷ thí bắt đầu!"
Có vết xe đổ, Chương Long không dám buông lời hung ác nữa.
Hắn gọi binh khí của mình ra từ trong nguyên giới, khác với binh khí của những người khác, thứ Chương Long am hiểu chính là ám khí!
Hai tay hắn cầm ba chuôi phi đao.
Binh khí của hắn... Chính là thân thể hắn!