Võ Đạo Đại Tông Sư

Hoa Tiến Tửu
Cập nhật:

Chương 190 Lộc Hoành vội vàng van xin.

Béo Hổ có thể xé xác võ giả Tụ Khí Cảnh tầng năm như Trương Long, thế mà lại bị Lâm Huyền một chưởng đánh bay đi sao? Lâm Huyền này thật đáng sợ! Đại hoàng tử nhìn Lâm Huyền, trong lòng vô cùng chấn kinh. Đây có phải là thực lực của võ giả Tụ Khí Cảnh không? Hắn vừa giao đấu với Béo Hổ sau khi hóa rồng, ba phần sức mạnh của bản thân hắn đã vượt qua sức mạnh của võ giả Tụ Khí Cảnh tầng chín. Có thể đánh bay Béo Hổ chỉ bằng một chưởng, có nghĩa là, trên nền tảng Tụ Khí Cảnh tầng sáu, Lâm Huyền đã có thực lực của võ giả Hoá Nguyên Cảnh rồi sao? Làm sao có thể chứ? Cho dù có tăng thêm sức mạnh, cũng không thể đạt được hiệu quả như vậy! Lâm Huyền đi về phía dưới lôi đài, từng bước đi đến trước bức tường dưới đài xem võ. Trên bức tường trước mặt hắn, có  một cửa động hình người, từ bên trong truyền đến tiếng thở dốc thô bạo. Ý thức của Béo Hổ vẫn chưa hồi phục. “Gầm” Tiếng rồng gầm kinh hoàng vang lên từ trong động, một cỗ khí thế mạnh mẽ dâng trào với thế cuộn trào mãnh liệt, lao thẳng về phía Lâm Huyền. Lâm Huyền thở dài, nhanh chóng duỗi tay phải ra. “Ầm” Một tiếng nổ kinh thiên vang lên, bức tường trước mặt Lâm Huyền trực tiếp nổ tung. Đợi đến khi khói tan, mọi người mới nhận ra, tay phải của Lâm Huyền đang tóm cổ Béo Hổ. Vuốt rồng của Béo Hổ không ngừng cáo xé lên người Lâm Huyền, trừ quần áo bị rách ra, Lâm Huyền không có vết thương nào trên người. Bá thể thần công! Bá thể thần công của Lâm Huyền dũng mãnh đến mức ngay cả Béo Hổ sau khi hóa rồng cũng không hề rung chuyển nửa điểm. “Béo Hổ, tỉnh lại” Đối với tiếng kêu gào của Lâm Huyền, Béo Hổ không chút phản ứng. Lông mày Lâm Huyền hơi nhăn lại, với cách bình thường, sợ rằng không thể khiến Béo Hổ hồi phục ý thức. “Lý do khiến Béo Hổ trở nên như vậy là vì linh hồn của hắn bị tổn thương bởi tiếng sáo.” “Nếu ta có thể kích thích linh hồn của hắn, nói không chừng có thể khiến hắn tỉnh lại.” Kỹ năng của võ giả là vô dụng, Lâm Huyền lập tức thử sang phương pháp của hồn sư. Lâm Huyền đặt tay trái của mình lên trán Béo Hổ. Hồn lực của hắn, cô đọng thành dòng, chảy vào cơ thể của Béo Hổ. Đột nhiên, thân thể Lâm Huyền chấn động,  hồn lực của hắn chạm vào linh hồn của Béo Hổ. “Béo Hổ, tỉnh dậy!” Tiếng gầm của Lâm Huyền vang vọng trong linh hồn của Béo Hổ. Béo Hổ trên thực tế đã ngừng tấn công Lâm Huyền. Đôi mắt của hẳn dần dần chuyển từ đồng tử rồng trở lại mắt người. Vảy rồng trên người Béo Hổ tan biến như thủy chiều, lộ ra những vết trầy xước do phi đao trước đó. “Lâm Huyền…” Béo Hổ giọng nói yếu ớt, thân thể không chút khí lực sau khi vừa trải qua hóa rồng và nộ khí. “Xin lỗi….” Sau khi lấy lại được ý thức, hắn dần dần nhớ lại chuyện vừa xảy ra. Lâm Huyền bật cười. “Không cần xin lỗi, đây không phải ý định của ngươi.” Béo Hổ nghẹo cổ liền rơi vào hôn mê. Lâm Huyền thở dài, trách hắn đã đánh giá thấp sự vô sỉ của đội Phong Châu, mà lại còn dùng pháp bảo công kích linh  hồn  hai lần mới thành ra bộ dạng như vậy. Hắn định đưa Béo Hổ trở về nghỉ ngơi, đột nhiên một cỗ khí lực mạnh mẽ bất thường từ phía sau lao tới. “Giết người Phong Châu , hắn nhất định phát chết!” Là tiếng của Lộc Hoành. Lâm Huyền quay đầu lại, chỉ nhìn thấy Lộc Hoành nhảy dựng lên, đánh mội chưởng hướng Béo Hổ. Nhất thời, lửa giận trong lòng Lâm Huyền hừng hực. Trước mặt hắn, lại muốn giết bằng hữu của hắn, chính là muốn tìm cái chết! “Người chết chính là người!” Lâm Huyền bạo phát rồi, hắn đặt Béo Hổ xuống đất, sau đó xoay người, xuất ra một quyền. “Thần đạo quyền pháp!” Kỹ thuật thần đạo quyền pháp đã được nâng lên cảnh giới cấp hai làm tăng sức mạnh của Lâm Huyền lên gấp nhiều lần. Không những vậy, nắm đấm  của Lâm Huyền nhìn thì có vẻ nhanh, quyết liệt, nhưng thực ra lại ẩn giấu mạnh mẽ nhu hòa. Thần đạo quyền pháp, một cú đấm ẩn chứa vô số kĩ năng quyền pháp, tích hợp kĩ năng quyền pháp đỉnh cao trong thiên hạ. Trong tích tắc, nắm đấm gặp nhau. Bởi vì đã bước xuống lôi đài, những viên đá dưới chân Lâm Huyền không có gia cố nên trong chốc nát bị vỡ vụn dưới tác đông của sức mạnh cường đại. Cổ chân Lâm Huyền trực tiếp chìm vào trong đất. Tuy nhiên, ngay cả như vậy, cũng không khiến Lâm Huyền lùi bước. “Hoá Nguyên Cảnh tầng năm!” Lâm huyền cảm thấy ngực có chút thắt lại, tuy nhiên với thần đạo công pháp và bạo thể thần công, thực lực của hắn đã sớm vượt qua giới hạn Tụ Khí Cảnh. Hắn thậm chí còn từng giết Hôi Trùng lão tổ Tà Vũ, Hoá Nguyên Cảnh tầng hai. Nhưng tu vi của Lộc Hoành là Hoá Nguyên Cảnh tầng năm, Lâm Huyền sẽ phải chịu thiệt. Lúc này trong lòng Lộc Hoành nổi lên  một cơn sóng lớn. Hắn biết Lâm Huyền rất mạnh, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ rằng, chỉ với tu vi Tụ Khí Cảnh tầng sáu, Lâm Huyền vẫn có thể chống đỡ được đòn của hắn! “Hắn rốt cục có sức mạnh như thế nào!” Lộc Hồng một chiêu không thành công, lập tức xuất thêm một chiêu nữa, hắn muốn giết Lâm Huyền ngay tại đây! “Không trừ khử người, ắt sẽ để lại hậu họa!” Tuy nhiên, khi lòng bàn tay chuẩn bị rơi xuống,  một tia sáng lạnh xẹt qua mắt hắn. “Lão tặc Lộc Hoành, người dám làm tổn thương đệ tử Càn Châu ta!” Chính là Đỗ Mục trưởng lão phát ra tiếng thịnh nộ. Khi nhìn thấy Béo Hổ tỉnh lại, thần kinh căng thẳng của hắn cuối cùng cũng có thể thả lỏng. Nhưng ai biết được, Lộc Hoàng lại dám ra tay giết Béo Hổ và Lâm Huyền. Đỗ Mục trưởng lão rất tức giận, liền triệu hồi kiếm của mình, một kiếm đâm lên. Thực lực của  Đỗ Mục trưởng lão không kém hơn  Lộc Hoành, Lộc Hoành hoài nghi, nếu muốn giết Lâm Huyền, đầu của hắn chắc sẽ bị cắt đứt bởi thanh kiếm này. Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thay đổi chiêu thức . Ngay sau đó, Đỗ Mục trưởng lão đánh nhau cùng Lộc Hoành. Trong nháy mắt, hai bên đã tiếp hơn chục chiêu. “Dừng tay lại cho ta!” Một tiếng hét lớn vang lên từ lôi đài, Đỗ Mục trưởng lão và  Lộc Hoành nhìn nhau, đồng thời dừng lại. Chính là Đại hoàng tử ngăn cản họ, thân là dân chúng  Long quốc, hai người không dám không nghe. Đại hoàng tử tức giận nói. “Đây là võ đấu giữa các tiểu bang, các người đánh nhau không để ta trong mắt, đây có phải là tội phản quốc không?” Hai chữ phản quốc vừa nói ra, các hộ vệ kim giáp đồng thời rút kiếm khỏi eo. Bọn họ đồng loạt phát ra tiếng gầm thét. “Giết!” Tiếng giết đinh tai nhức óc, toàn bộ võ đài im lặng trong giây lát. Trên trán Đỗ Mục trưởng lão và Lộc Hoành đổ mồ hồi lạnh, sát ý của hộ vệ kim giáp bao phủ trên hai người bọn hắn. Lộc Hoành vội vàng van xin. “Do tiểu nhân quá kích động, mong đại hoàng tử thứ tội!” Đại hoàng tử nhìn Lộc Hoành,  tuy rằng Béo Hổ giết người trước, nhưng với tư cách đội trưởng  vậy mà Lộc Hoành lại ra tay với các tuyển thủ Càn Châu,  điều này không thể bỏ qua. Nhưng đại hoàng tử biết thân phận của Lộc Hoành, hắn lại đệ đệ ruột của chủ phủ phủ Phong Châu, nếu phạt quá nặng cũng không thích hợp. Hắn nghĩ một lúc rồi đưa qua quyết định. “Lộc Hồng, người thân là đội trưởng lại đi công kích tuyển thủ, tội không thể tha, phạt đội Phong Châu của người bị truất tư cách thi đấu trận đấu liên bang này!” Phong Châu có năm người, chết một, trọng thương ba, căn bản cũng không thể tham gia trận đấu tiếp theo với Lôi Châu. Hình phạt nhìn có vẻ  nghiêm trọng nhưng thực ra lại hời hợt. Lộc Hoành hiểu ý của đại hoàng tử, vội cúi đầu nhận hình phạt. Sâu trong mắt Lâm Huyền hằn lên sát ý.