Võ Tôn Đỉnh Cấp

Tư Không Tiếu
Cập nhật:

Chương 926 Cự Lực tộc.

CHƯƠNG 926 Nước Võ Đỉnh, kinh thành. Quê hương của Võ Hoàng khai quốc nước Võ Đỉnh, thành phố chính của một trăm lẻ tám ngàn châu được gọi là kinh thành! Thành phố này xây dựng vào thời kỳ đầu thành lập nên nước Võ Đinh, do Võ Hoàng tự mình chỉ huy Long Nhân tộc, Cự Lực tộc, Mãng Sơn tộc xây dựng. Diện tích của thành trì trải dài hàng triệu dặm, mênh mông vô bờ. Trong hàng trăm ngàn năm qua, các quốc chủ của triều đại nước Võ Đinh đều mở rộng kinh thành. Cho đến ngày hôm nay, kinh thành so với trăm ngàn năm qua đã mở rộng hơn gấp nhiều lần. Thành trì to lớn, thậm chí còn rộng hơn so với một số châu nhỏ, dân số trên một tỷ người, nếu không tới kinh thành thì bạn sẽ không bao giờ biết hai chữ “phồn hoa” nghĩa là gì. Bức tường thành được làm bằng đá sắt, không rõ cao bao nhiêu. Chia thành tám cổng, từ nam hướng bắc, theo thứ tự là Võ Thắng Môn, Võ Tuyên Môn, Võ Đức Môn, Võ Nghiễm Môn, Võ Thành Môn, Võ Thăng Môn, Võ Địa Môn, Võ Thiên Môn. Các cổng chính là Võ Thắng Môn, Võ Tuyên Môn, Võ Đức Môn, Võ Nghiễm Môn. Cổng cao như mây, phân chia bằng các pho tượng của bốn vị quân chủ. Trong đó, ở cổng Võ Thắng Môn là pho tượng của Võ Hoàng khai quốc nước Võ Đinh. Lúc này, đám người Cửu Thiên cuối cùng cũng đã đến được cổng Võ Thắng Môn. Khi đến nơi này rồi mới nhận ra rằng đám đông rất nhộn nhịp. Tất cả các dị nhân tộc, các loại thú hoang, tất cả các khách thương đều đang đổ xô về phía cổng thành. Ở hai bên cổng thành đều có lính canh gác của Cự Lực tộc. Mặc áo giáp vàng, tay cầm trường đao, mỗi một binh lính của Cự Lực tộc đều có thân cao hơn trăm trượng, đứng ở đó như một vị thần. Cổng thành được làm bằng sắt hỗn hợp, nhìn từ bên ngoài có vẻ đen như mực. Nhưng không thể nhìn lâu, bởi vì phía trên có khắc phù văn trừ tà. Người bình thường nhìn lâu sẽ cảm thấy chóng mặt. Nếu như là Ma Tu nhìn thấy cánh cổng này thì sẽ hốt hoảng bỏ chạy. “Đây chính là kinh thành, đây chính là kinh thành. Anh Cửu Thiên, ha ha, anh có thấy cô gái Ngư Nhân tộc bên kia không? Những chiếc vảy cá kia thật sự rất đẹp! Còn có cô gái Hồ Nhân tộc kia nữa, cô ta có mặc quần áo không? Cái bắp đùi kia, tôi có thể chơi đùa cả đêm đấy!” Viên Hạc kích động đến mức nói năng lộn xộn. Vẫn là nhờ Phùng Liễu tát một cái khiến hắn ta nuốt những lời còn muốn nói vào bụng, bởi vì tiểu mỹ nhân Hồ Nhân tộc bên cạnh đã liếc mắt nhìn sang. Tuy nhiên người đẹp này lại không hề tức giận, cô ta vung đuôi, nháy mắt một cái, bộ ngực cũng run lên, vậy mà thật sự đã nháy mắt với Viên Hạc. Nhất thời, Viên Hạc cảm thấy trái tim mình đã bị đánh trúng. Hắn ta che ngực nói: “Phùng Liễu. Chờ ngươi trở lại Yến Châu thì nhớ mang phong thư đến nhà tôi, tôi tạm thời không trở về” Phùng Liễu không thèm để ý đến hắn ta, đi thẳng vào trong. “Tên họ, chủng tộc, quê quán, mục đích đến kinh thành” Một người đàn ông trung niên ngồi ở cổng thành, hỏi từng người đang muốn vào thành. Một gã mập cầm trong tay cây chùy sắt lớn tiếng nói: “Không phải sáng nay tôi đã nói rồi sao? Tôi ra ngoài thành câu cá, tại sao còn phải nói lại nữa?” Người đàn ông mập mạp đập vào con cá lớn trên vai. Nói đó là cá, nhưng Cửu Thiên luôn cảm thấy đó là một con thú hoang mới đúng. Ít nhất hắn chưa từng nhìn thấy một con cá có chân, lộ ra răng nanh và có mười con mắt. Người đàn ông trung niên cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Sắp hết năm rồi, vì an toàn, phía trên yêu cầu chúng tôi kiểm tra cẩn thận, tôi cũng không còn biện pháp nào khác. Anh đã đăng ký cây chùy này chưa, nếu chưa thì nhớ đăng ký đấy. Với vẻ mặt bất đắc dĩ, gã béo ném cây chùy xuống bàn. “Đăng ký, đăng ký đi, thật sự chỉ là một cây chùy. Cuối cùng cũng đến lượt đám người Cửu Thiên. Người đàn ông trung niên ngẩng đầu nhìn đám người Viên Hạc, nói: “Ở đâu đến, tới đây làm gì. Nhanh chóng khai báo.”