Võ Tôn Đỉnh Cấp

Tư Không Tiếu
Cập nhật:

Chương 925 “Võ Đỉnh!”

CHƯƠNG 925 Mặt đất trong suốt, có thể nhìn thấy sóng biển cuồn cuộn. Bọn Cửu Thiên đi trên con đường tinh thạch, cảm giác như đang cất bước lên trời, quan sát thế gian. Năm người cứ đi thẳng về phía biển lớn, Cửu Thiên bỗng thốt lên vấn đề mà mình đã thắc mắc từ lâu. “Mọi người có biến đô thành rộng bao nhiêu không?” Bọn Viên Hạc nhìn nhau, sau đó Viên Hạc nói: "Nói thật, bọn tôi cũng không biết đô thành lớn bao nhiêu. Nhưng ở quê bọn tôi có một đoạn ca dao miêu tả thế này” Nói xong, Viên Hạc hắng giọng: "Đông Sơn sinh mặt trời đỏ, đô thành hồng nhật chiếu. Một thành một đại châu, ngàn dặm không giống nhau. Trong thành có bốn mùa, đông thanh tây tuyết. Hạo đãng khoát hùng thành, Võ Đỉnh của tôi thật hùng vĩ!” Cửu Thiên lẩm bẩm: "Một thành một đại châu, ngàn dặm không giống nhau” Chẳng lẽ, vẻn vẹn chỉ là một tòa thành lại rộng như một châu sao. Suy nghĩ này khiến Cửu Thiên nghiêm túc hẳn lên. Nhìn tường thành hùng tráng như núi kia, cũng không phải là không thể! Cửu Thiên hít trùng một hơi, cả người hoá thành gió nhanh chóng xông về phía trước, hắn không thể chờ được nữa, hắn muốn nhìn thấy bộ mặt thật của tòa cự thành này. Cửu Thiên tăng tốc, bọn Viên Hạc cũng đuổi theo. Năm người chạy như bay trên thiên lộ, dòng nước dưới chân cũng bắt đầu chảy xiết. Sóng lớn không ngừng đập vào con đường tinh thạch, nhưng xung quanh con đường tinh thạch như có phù văn hộ thể, hễ dòng nước tiếp cận con đường tinh thạch một thước thì đều bị một bức tường vô hình cản lại. Cửu Thiên chạy thật nhanh, với tốc độ hiện tại của hắn, thật sự giống như một cơn gió. Thập Tam còn đỡ, thân là cường giả Nguyên Canh Cảnh, ít ra hắn ta vẫn đuổi kịp. Nhưng sau khi chạy một hồi, bọn Viên Hạc căn bản đuổi không kịp. Họ thở hổn hển rồi dừng bước. “Không được, Cửu Thiên huynh chạy quá nhanh. Chúng ta theo không kịp!” Ba người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ. Nhưng họ khẽ cắn môi, không muốn bị Cửu Thiên bỏ lại, nên lại bắt đầu điên cuồng đuổi theo. Chạy mãi chạy mãi, bỗng nhiên, bọn họ thấy ở đằng xa lại có thêm một thiên đạo nữa. Mà trên thiên đạo này, loáng thoáng có thể nhìn thấy vài bóng người. Bọn họ càng chạy vào bên trong thì càng nhiều người hơi, xe ngựa cũng nhiều. Đủ loại chủng tộc kỳ quái, người khổng lồ cao lớn, hoang thú gào rú... Và đích đến của những người này cũng giống họ. Chắc chắn điểm cuối của những thiên đạo này đều tụ lại một chỗ. Bỗng dưng, ba người Viên Hạc nhìn thấy bóng dáng Cửu Thiên. Lúc này, Cửu Thiên đứng trên Thiên Lộ, đang im lặng ngửa đầu nhìn thứ gì đó. “Cửu Thiên, cuối cùng cũng đuổi kịp anh rồi!” Viên Hạc thở hổn hển. Sau đó ba người theo ánh mắt của Cửu Thiên, chỉ thấy một pho tượng khổng lồ thấp thoáng sau lớp mây. Bức tượng cao ngàn vạn trượng, dù cách cả biển rộng, bọn họ cũng có thể cảm nhận được sự hùng vĩ của pho tượng này. Đó là một nam nhân mặc áo giáp, chỉa kiếm lên trời, ánh mắt kiên nghị, dáng người hùng vĩ, áo giáp đầy vết thương, thanh kiếm cực lớn như một cánh cửa. Trên thanh kiếm đó là hai chữ cực lớn. “Võ Đỉnh!” Khi thấy pho tượng này, Viên Hạc kích động nói: "Đây là pho tượng của Đại Đế khai quốc Võ Đỉnh quốc, pho tượng của Vũ Hoàng!" Cửu Thiên bình tĩnh nói: "Tôi biết!” Mà lúc này, Vô Phong trọng kiếm cũng chợt loé lên ánh sáng yếu ớt.