Từ đó về sau, tôi bắt đầu suy nghĩ, con người rốt cuộc có cơ thể và đầu, hay là giống như cái đầu kia nói, hai thứ phân tách... Câu hỏi này vẫn luôn quấy nhiễu tôi. Cả cuộc đời học tập, tôi gần như đã lật tung suy ngẫm tất cả những kiến thức liên quan đến sinh vật mà mình có, muốn tìm ra đáp án từ trong đó. Nhưng vẫn chỉ tìm thấy được một kết luận... Đầu và cơ thể, không thể phân tách. Thậm chí không chỉ một lần, tôi đã chĩa d/ao vào cổ của mình. Thực hành là cách chứng minh tốt nhất. Nhưng khi lưỡi d/ao rạ/ch rá/ch da, nỗi sợ cái ch*t khiến tôi kh/iếp s/ợ, cổ họng không tự kh/ống ch/ế phát ra tiếng cầu c/ứu. Tôi đã thất bại hết lần này đến lần khác. Cho đến sau này, tôi theo thầy hướng dẫn học tập, từ góc độ sinh vật tiến hóa, tiến hành suy đoán và kết luận. Phát hiện cái gọi là “Tộc Phi Lô” và “Tộc Vô Thủ”, hoàn toàn không có khả năng. Bất tri bất giác, tôi đã về đến nhà. Em trai đang làm đề ở phòng tôi, thằng bé sắp lên lớp 12, bài vở tương đối nặng nề, ánh sáng phòng tôi tốt, có ích khi bảo vệ mắt. Tôi không làm phiền đến thằng bé. Có lẽ là tinh thần quá căng thẳng, tôi nằm trên giường ngủ thiếp đi. Chầm chậm tỉnh dậy, em trai đang ngồi ở đầu giường, đưa điện thoại cho tôi: “Anh, có người gọi điện thoại.” Tôi dụi mắt, nhận lấy điện thoại, nhấn nút nghe. “Alo, xin chào, ai vậy? “Từ Vi đúng không? Đây là cục cảnh sát.” Tôi lập tức tỉnh táo: “Phải, là tôi! Có chuyện gì sao?” Trong điện thoại vang lên giọng nói: “Hai nhân viên mất tích của đội khảo sát đã có tin tức.” ... Tôi vội vàng đi đến cục cảnh sát. Cảnh sát nói với tôi, có người ở gần làng Battan đã gặp Trương Hâm và Triệu Văn Lỗi. Trương Hâm, Triệu Văn Lỗi là tên của hai đàn anh của tôi. “Là đã tìm được bọn họ rồi sao?” Tôi kích động đứng dậy. Cảnh sát chần chừ một lát, mới trả lời: “Coi là vậy.” “Coi là?” Tôi cảm giác bất thường. Một cảnh sát khác thở dài: “Chúng tôi quả thực đã tìm thấy Trương Hâm và Triệu Văn Lỗi tại làng Battan, nhưng tình hình tương đối phức tạp.” Vừa nói, anh ta đưa tôi một phần thỏa thuận bảo mật. Tôi không thèm suy nghĩ đã lập tức ký tên mình: “Bây giờ có thể nói rồi chứ.” Hai cảnh sát nhìn nhau, cùng lúc lên tiếng: “Cậu nói đi.” Tôi bị phản ứng của bọn họ làm cho không biết như nào. Cuối cùng, cảnh sát lớn tuổi hơn nói: “Bỏ đi, dù sao lần này tìm cậu qua chính là mời cậu tới làng Battan với chúng tôi một chuyến.” “Đợi cậu đến thì sẽ biết.” Một cảnh sát khác liên tục gật đầu, vô thức nuốt nước bọt: “Đúng, cậu đến thì sẽ biết.” “Cảm giác đó căn bản không thể miêu tả bằng lời.” Tôi nhíu ch/ặt đầu mày, chỉ đành hỏi: “Hai đàn anh của tôi vẫn còn sống chứ?” “Trước mắt...” Cảnh sát lớn tuổi ngập ngừng: “Vẫn còn sống.” Sau đó, bọn họ đã thông báo cho tôi hành trình liên quan. Hai ngày sau xuất phát. Ai ngờ, một ngày trước khi xuất phát đã xảy ra sự cố.