Vương Gia Bị Phạt Quỳ: Chồng, ngoan nào

 

"Đợi đã!" Sở Kiều Tịnh quát lên, ngăn cản Dư Bắc, sau đó dời mắt nhìn về phía Dạ Chí Thần: "Người bình tĩnh lại đi, là ta" Mồ hôi lạnh của Dạ Chí Thần đã chảy xuống từ trên trán, áo trong màu trắng cũng bị thấm ướt. Qua một lúc lâu, trong mắt hắn mới bắt đầu có tiêu cự, từ từ dời lưỡi dao khỏi cổ Sở Kiều Tịnh. Sở Kiều Tịnh đưa mắt ra hiệu Dư Bắc, Dư Bắc lặng lẽ lui ra ngoài, đóng cửa lại một lần nữa. "Mơ thấy ác mộng thì phải từ từ thoát khỏi nó" Sở Kiều Tịnh vừa hờ hững nói vừa vòng qua hắn bò xuống giường, nhìn vào trong gương, thầm nghĩ cũng may đêm qua vẫn mặc đồ như thế rồi ngủ, sáng nay cũng đỡ lúng túng vì phải thay quần áo. Dạ Chí Thần nhắm mắt không nói gì, nhưng hơi thở của hắn thì lại hổn hển, Sở Kiều Tịnh có thể nhìn thấy rõ ràng tấm lưng phập phồng của hắn trong gương. Khoảng sau một nén hương, hai người đã tiếp tục đeo khăn che mặt lên, ngồi vào xe ngựa mà Lương Nhân vừa phải đến. Dạ Chí Thần đã trở lại làm Thần Vương điện hạ lạnh lùng kia. Sở Kiều Tịnh biết nàng vừa mới nhìn thấy một mặt khá yếu đuối của hắn, cũng rất biết điều không nói đến chuyện này, chống cằm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ. Dạ Chí Thần đánh mắt nhìn nàng, thấy dáng vẻ không để tâm của nàng thì hờ hững nói: "Ngươi cũng bình tĩnh quá đấy" "Không phải chỉ bị kề dao vào cổ một chút thôi à, có gì đáng sợ chứ" Lúc trước khi nàng bị bắt làm tù binh trên chiến trường, quân địch còn buộc bom C4 lên người nàng kia kìa. So sánh với chuyện đó, con dao thế này có là gì đâu. Dạ Chí Thần nhướng mày: "Hình như ngươi không sợ chết nhỉ" "Lúc trước sợ chết thì đã không gả cho ngươi." "Trước đây không sợ, nhưng bây giờ sợ rồi, cho nên mới muốn hòa ly với ta?" Sở Kiều Tịnh rụt tay lại, cảm thấy sao sáng nay tên này lại lắm chuyện thế: "Ngươi lắm chuyện quá đấy, sau này trước khi ngủ thì uống canh an thần vào đi, tránh phải gặp ác mộng!" Dứt lời, nàng lại dời mắt đi, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, không để tâm đến Dạ Chí Thần nữa. Một lúc lâu sau đó, vào lúc nàng sắp quên khi nãy hai người đang nói gì, thì phía đối diện chợt khẽ vang lên một tiếng "Được". Tiếng nói này rất nhỏ, khiến người ta thấy tịnh tâm, người nói chuyện như vừa buông xuống được gánh nặng trong lòng, khiến nàng cảm thấy giọng nói của hắn cũng dễ nghe hơn. Sở Kiều Tịnh ngáp một cái, thầm nghĩ chắc là tối qua ngủ không ngon, cơn buồn ngủ khiến thính giác và khả năng phân tích giảm đi. Vì thế sau khi về phủ, nàng lập tức đóng cửa viện, mặc cho mấy người Mai Anh ở bên ngoài đối phó với người hầu của Thượng Quan Ý đến dò la tin tức, nàng cứ thế ngủ một giấc. Ở một nơi khác, Dạ Chí Thần vừa trở về đã giam mình trong thư phòng cả ngày, thậm chí bữa trưa cũng không ăn bao nhiêu. Mặt trời hạ xuống phía Tây, một ngày cũng sắp hết. Lương Nhân thở dài một tiếng, cảm thấy Vương gia của mình bận việc nước đến mức quên ăn quên ngủ, sợ rằng hắn vừa khỏi bệnh sẽ không chịu nổi. Lúc trời sắp tối, Thượng Quan Ý dẫn theo một đám thị nữ, bưng đủ loại thức ăn đi tới, dịu dàng cười với Lương Nhân. "Vất vả cho ngươi quá, ta thấy cả ngày hôm nay Thần ca ca không ăn gì nhiều, cho nên tự nấu một vài món" Cuối cùng chân mày đang nhíu lại của Lương Nhân cũng hơi giãn ra. Trong Vương phủ này, có lẽ Thượng Quan Ý trước mắt là người hiểu Vương gia nhất, hắn ta vội vàng nghiêng người, cho nàng ta bưng rượu và thức ăn vào trong. Trên bàn của Dạ Chí Thần đang chất đầy sách, dưới đất còn có một đống cổ thư sử tịch lộn xộn. Hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thượng Quan Ý đi vào mang theo mùi thơm của thức ăn, cảm giác khó chịu vì công việc rắc rối cũng vơi đi mấy phần. Vừa nhìn thấy hắn, Thượng Quan Ý lập tức cảm thấy bản thân bận rộn cả buổi chiều để chuẩn bị mấy món ăn này cũng rất đáng. "Nàng không khoẻ, sau này mấy chuyện như thế cứ để hạ nhân làm là được" Dạ Chí Thần gắp một đũa thức ăn, tuy giọng điệu của hắn lạnh lùng, nhưng thái độ lại rất dịu dàng, Thượng Quan Ý nghe trong tai, ngọt trong lòng. "Chàng cũng bị bệnh nặng vừa mới khỏi, công văn cũng không thể xem hết được, vẫn phải chú ý sức khỏe." Thượng Quan Ý dịu dàng rót đầy vò rượu, làm như chợt nghĩ đến điều gì đó, nàng ta bèn hỏi: "Tối qua chàng vội vàng rời khỏi phủ, tận sáng hôm nay mới trở về, đã xảy ra chuyện gì sao?" Vừa nghĩ tới chuyện tối qua Sở Kiều Tịnh dẫn thuộc hạ ra ngoài trăng hoa không chút kiêng dè, Dạ Chí Thần vô thức nhíu mày. "Chỉ là mấy chuyện nhỏ khá phức tạp, không cần lo lắng, đã giải quyết xong rồi." Thượng Quan Ý tỏ vẻ bi thương: "Lúc trước chuyện gì Thần ca ca cũng sẽ nói với thiếp mấy câu, mấy hôm nay không biết vì sao, ta cứ có cảm giác... có cảm giác là mình không giúp được gì cho chàng" Dứt lời, hai mắt nàng ta dần đỏ lên, buồn rầu quay mặt đi. Dạ Chí Thần ngước mắt, nhìn chằm chằm một bên mặt của nàng ta. Ánh nến chập chờn chiếu lên khóe mắt rưng rưng, thêm cả sống mũi và môi anh đào xinh đẹp như thần tiên của nàng ta nữa, là nhan sắc mà nam nhân toàn bộ Quốc Thành chỉ có thể ngắm mà không thể có được. Dạ Chí Thần thở dài, nhẹ nhàng nói; "Không phải lỗi của nàng, là gần đây ta quá bận, không thể quan tâm đến cảm nhận của nàng. Thượng Quan Ý đảo mắt nhìn nam nhân nàng ta đã yêu rất nhiều năm bằng ánh mắt thâm tình, chậm rãi đứng lên, đi tới bên cạnh nắm lấy tay hắn. "Thần ca ca, hôm đại hôn giữa chúng ta xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng bây giờ mọi chuyện đều đã được giải quyết rồi, vì sao... vì sao không đêm nào chàng đến tìm ta?" Nàng ta nói với vẻ cực kỳ uất ức, cuối cùng còn mang theo giọng mũi quyến rũ. Dạ Chí Thần sửng sốt, nghĩ đến Sở Kiều Tịnh luôn từ chối và lạnh lùng với mình, trong lòng hắn chợt thấy buồn bực. Vì thế, hắn cũng nắm lấy tay Thượng Quan Ý, nhẹ nhàng vuốt ve như đang an ủi, cũng như đang cầm một món đồ ngọc quý giá. Thượng Quan Ý thuận thế ngã vào lòng hắn, hai cánh tay mảnh mai ôm lấy cổ hắn, dáng vẻ hai mắt long lanh thật sự khiến nam nhân toàn thiên hạ đều phải mềm lòng. Lương Nhân ở bên ngoài vốn đang xác nhận với người hầu nhiệm vụ gác đêm luân phiên tối nay thì chợt nghe cửa mở ra, vừa quay đầu đã thấy Dạ Chí Thần bế Thượng Quan Ý đi ra ngoài. Hắn ta biết không được nhìn bậy, vậy là nhanh chóng cúi đầu, giữ khoảng cách không gần không xa đi theo hai người đến tận viện của Thượng Quan Ý. Cuối cùng tối nay chủ nhân cũng muốn nghỉ ở phòng của Thượng Quan cô nương rồi sao? Đợi Dạ Chí Thần đóng cửa phòng của Thượng Quan Ý lại, cả đám thị vệ đều lén cười xấu xa. Cuối cùng Vương gia lạnh lùng như đầm băng vạn trượng của bọn họ cũng có một mặt giống người bình thường rồi! Lương Nhân đưa mắt nhìn sáng, đám thị vệ đang lén cười lập tức nghiêm chỉnh trở lại, nhưng ai nấy đều thầm thấy hồi hộp, cứ như người bế mỹ nhân vào phòng không phải Dạ Chí Thần mà là họ vậy. "Thần ca ca, chàng không biết đâu, lúc nghe thấy chàng bị trúng tên, thiếp thật sự sợ muốn mất nửa cái mạng. Hôm đó mí mắt của thiếp cứ giật liên tục, cho nên muốn ngăn chàng rời phủ, xem ra đây là lời nhắc nhở của ông trời với thiếp" Thượng Quan Ý tiếp tục nói chuyện bằng giọng điệu đáng thương, vừa giúp Dạ Chí Thần cởi đai lưng vừa nhìn chằm chằm hắn bằng ánh mắt chứa đựng tình ý. Dạ Chí Thần thoáng sững sờ, nghi ngờ lúc trước bị nàng ta nhắc tới một cách không kiêng dè, khiến hắn cũng tin lời nàng ta nói mấy phần, có lẽ trước đó hắn đã đa nghi quá rôi. Nghĩ thế, Dạ Chí Thần thầm cảm thấy có lỗi với Thượng Quan Ý, hắn giữ lấy cằm nàng ta, kề sát vào đôi môi như ngọc của nàng ta.