Vương Gia Bị Phạt Quỳ: Chồng, ngoan nào

 

Thượng Quan Ý ngoan ngoãn nhắm mắt lại, đợi môi của hắn hôn lên môi mình.... Nhưng lúc đôi môi kia còn cách nàng ta một tấc thì đột nhiên dừng lại. Dạ Chí Thần cũng không hiểu vì sao, nhìn khuôn mặt không chút khuyết điểm của Thượng Quan Ý, hắn lại nhớ đến buổi tối ngày đó, khi hắn vừa trúng độc không bao lâu. Đêm hôm đó, cũng dưới ánh nến, giường đệm thế này, nữ nhân kia hung dữ kia nắm lấy cằm hắn, một cảm giác tê dại xuất hiện từ chỗ hai người chạm vào nhau, nhanh chóng lan ra khắp cơ thể. Cũng vào đêm đó, lần đầu tiên hắn nhận ra, sau ba tháng từ khi thành hôn, đây là lần đầu hắn nhìn vào mắt nàng với khoảng cách gần như thế. Dù trên mặt có một vết sẹo rất to, nhưng đôi mắt đó lại đẹp đến kỳ lạ. Đợi mãi mà không thấy gì, Thượng Quan Ý thử mở mắt ra, nhưng lại phát hiện mặc dù Dạ Chí Thần đang gần sát nàng ta tới mức nàng ta có thể cảm nhận được hơi thở của hắn, nhưng rõ ràng suy nghĩ trong mắt hắn lại không ở nơi này. "Thần... ca ca?" Dạ Chí Thần chợt tỉnh lại từ trong ký ức, tập trung nhìn vào Thượng Quan Ý trước mặt, sau đó, hắn oải người ngã xuống phần giường bên cạnh, nhíu mày đè lên vết thương trên vai. Thượng Quan Ý chợt sửng sốt: "Ca ca, vết thương của chàng... vẫn chưa lành sao?" Dạ Chí Thần lắc đầu: "Xin lỗi, ta hơi khó chịu" Trong mắt Thượng Quan Ý không thể giấu được sự thất vọng, cũng may Dạ Chí Thần đang nhìn đi nơi khác. Thượng Quan Ý hít sâu một hơi, cố gắng nở nụ cười khôn khéo: "Nếu đã thế thì Thần ca ca ở lại chỗ thiếp đi, hôm khác đợi vết thương của chàng khỏi hẳn, thiếp lại tiếp tục làm thức ăn cho chàng" Dạ Chí Thần giơ tay vuốt ve gương mặt nàng ta, cố gắng nói với giọng điệu dịu dàng: "Ngủ thôi, ta ở đây với nàng, trông nàng ngủ" Những lời này bù đắp một chút cho đáy lòng trống trải của Thượng Quan Ý, nhưng nàng ta vẫn nhìn hắn mấy lần bằng ánh mắt lưu luyến, sau đó mới nhắm mắt lại. Đêm tối như dài đằng đẵng. Dạ Chí Thần không ngủ được, cứ nhìn mãi vào không khí, mãi đến khi Thượng Quan Ý bên cạnh hít thở đều đều, hắn mới chậm rãi xuống khỏi giường, lặng lẽ thắt đai lưng của mình lại. Không biết vì sao hắn lại không khống chế được bản thân. Từ khi thành hôn đến nay, tất cả cảnh tượng liên quan đến Sở Kiều Tịnh đều không nghe lời hiện lên trong đầu. Hắn nghĩ lại hết những gì về nàng sau khi vào phủ, nhưng mãi không thể nhớ ra lúc nàng vừa gả cho mình trông như thế nào. Lúc này hắn mới nhận ra, thì ra trước đây mình đã thờ ơ không thèm đếm xỉa tới nàng đến mức đó. Dạ Chí Thần im lặng bước khỏi cửa, thấy Lương Nhân đang tỏ vẻ ngạc nhiên thì lập tức đặt ngón tay trỏ lên miệng. Nếu không vì Dạ Chí Thần đã xoay người đi ra ngoài viện, chắc chắn Lương Nhân sẽ cho rằng mình mộng du nhìn thấy Dạ Chí Thần giả. Hắn ta lặng lẽ đi theo, càng đi càng thấy kỳ lạ, mãi đến khi Dạ Chí Thần dừng bước, hắn ta mới phát hiện, không ngờ Vương gia lại đi tới viện của Vương phi! Bỏ Thượng Quan Ý lại để đến tìm Sở Kiều Tịnh? Chuyện gì đang diễn ra thế này? Không đợi hắn ta có thời gian suy nghĩ, Dạ Chí Thần chợt quay mặt lại, nét mặt như có thể khiến hắn ta đóng băng: "Bên trong đang làm gì thế?" Lương Nhân hoàn hồn lại, cẩn thận lắng nghe, sau đó sợ hãi phát hiện đêm hôm khuya khoắt thế này, vậy mà trong viện của Vương phi lại vang lên tiếng cười và tiếng thổi sáo, ngửi kỹ còn có cả mùi thịt nướng! Dạ Chí Thần phủi áo choàng, lập tức đi vào trong viện. Lương Nhân không dám sơ suất, vội vàng đuổi theo, lại phát hiện trên đường đi không hề có thị vệ và thị nữ gác đêm, thậm chí Vương gia đến mà cũng không có một ai thông báo! Sở Kiều Tịnh đứng trên mái hiên, động đậy cổ tay, giữa mỗi hai ngón tay cầm ba thanh phi đao, nàng hít sâu một hơi, sáu thanh phi đao vụt vụt bắn ra như tia sáng, sau đó cắm thẳng lên trên đùi dê vẫn đang nướng trên giá. "Đỉnh! Lực tay đỉnh quá!" Tiếng vỗ tay và hoan hô lập tức vang lên. Dạ Chí Thần dừng chân, trốn sau một thân cây, khi thấy rõ khung cảnh trong viện, nét mặt hắn trở nên phức tạp như hoa văn hình rồng trên long bào của Hoàng đế. Dư Nam là người lắm trò nhất, hắn ta vừa gặm đùi gà mới nướng xong vừa nhồm nhoàm nói không rõ: "Mai Anh, ta muốn ăn thêm bánh, có còn không?" Mai Anh bận rót rượu cho Dư Tây đang nướng đùi dê, đáp lời: "Bánh hôm nay đều đưa cho viện của Thượng Quan cô nương rồi, có lẽ bây giờ đang ở trong bụng Vương gia chúng ta đấy" Nghe thấy thế, Dạ Chí Thần chợt nhíu mày, không phải Thượng Quan Ý nói nàng ta tự làm bánh mang đến cho hắn sao? Dư Nam tức giận nói: "Không biết trong phòng của Vương gia còn thừa không, ta muốn đi trộm mấy cái ăn cho đỡ thèm ghê!" Sở Kiều Tịnh trên mái hiên đi xuống, thấy dáng vẻ không ăn được mà tức của Dư Nam thì chỉ thấy đáng yêu, bèn cười nói: "Nếu ngươi muốn ăn thật thì để ta đi trộm cho ngươi! Nhưng ngươi phải kể cho bọn ta một câu chuyện mới nhất của phường Thành Nam Hí, nếu không ta không cho ngươi ăn!" Dư Nam vỗ đùi: "Được thôi chủ nhân, thấy người đang muốn nghe kể chuyện thì cứ để thuộc hạ kể cho người nghe!" Trong viện ngày càng náo nhiệt, nhưng phía sau gốc cây thì lại ngày càng lạnh lẽo. Nghe thấy cuộc trò chuyện đại nghịch bất đạo bên trong, Lương Nhân đã không dám nhìn vào sắc mặt của Dạ Chí Thần nữa rồi, chỉ có thể run môi nói: "Chủ...Chủ nhân, chúng ta... còn nghe tiếp không?" Dạ Chí Thần không đáp, cũng không tránh đi, mà thẳng về phía đó. Dư Tây là người thính tai nhất, hắn ta chợt quay đầu, quát lên: "Ai đó!" Khả năng phản xạ của Sở Kiều Tịnh cũng rất xuất sắc, nàng lập tức ném ra mấy thanh phi đao còn lại khi nãy... Phi đao chợt dừng lại, hai ngón tay thon dài xinh đẹp đang kẹp lấy nó, vì quán tính nên cán đạo còn khẽ rung lên. Dạ Chí Thần híp mắt, phi đao chỉ cách mi tâm của hắn mấy tấc. Tiếng cười và tiếng sáo trong viện chợt ngưng bặt. Mai Anh vô cùng sợ hãi, lập tức lễ phép hành lễ với hắn: "Cung... Cung nghênh Vương gia ạ. Thấy là Dạ Chí Thần, Sở Kiều Tịnh giơ tay lau mỡ gà vừa bị dính do ăn đùi gà khi nãy lên váy, sau đó nhảy xuống từ trên mái hiên, tư thế đáp đất rất tao nhã. Nhưng hai vết dầu trên váy nàng lại làm mất đi vẻ tao nhã đó. Dạ Chí Thần ném đao ngược lại cho nàng. Sở Kiều Tịnh đón lấy, thuận miệng hỏi: "Ngươi đến đây làm gì?" Dạ Chí Thần cảm thấy giọng nói của mình như được gắn ra từ kẽ răng: "Các ngươi được phép chơi đùa ở đây, còn bổn vương thì không được đi loanh quanh trong phủ của mình à?" Hắn ta rất muốn nhắc nhở Vương phi gan to bằng trời này rằng nơi này là Thần Vương phủ chứ không phải Túy Nguyệt lâu. Nhưng mãi mà không thể nói ra thành lời.