Vương Gia Bị Phạt Quỳ: Chồng, ngoan nào

 

Việc Dạ Chí Thần đến đây đã phá hỏng bầu không khí. Nhưng mấy người trong viện đều là thuộc hạ của Sở Kiều Tịnh, nên Dư Đông vẫn tiếp tục thổi sáo, Dư Tây thì tiếp tục nướng đùi dê, Dư Nam vẫn đang gặm đùi gà trong tay, còn Dư Bắc thì hơi lo lắng đứng sau lưng Sở Kiều Tịnh, sợ Dạ Chí Thần nổi giận sẽ lại đánh nhau với chủ nhân của mình. Chỉ có Mai Anh vẫn đang đứng phía sau, giữ tư thế thỉnh an Dạ Chí Thần, hơi sợ hãi run rẩy, thỉnh thoảng còn quan sát vẻ mặt của Dạ Chí Thần và Sở Kiều Tịnh. Dạ Chí Thần đảo mắt, hất cằm với Mai Anh: "Ngươi nói đi, thị vệ và thị nữ trong viện đâu cả rồi?" "Bẩm... Bẩm Vương gia, Vương phi bảo hôm nay cho tất cả mọi người một cơ hội nghỉ ngơi, cho họ về nhà mình rồi... Sở Kiều Tịnh chọn một cái đùi gà vừa mắt trên bàn, trong lúc Dạ Chí Thần còn chưa kịp nói gì thì đưa đến trước mặt hắn: "Được rồi, không có phần của ngươi là ta sai, đùi gà này cho ngươi, coi như lời xin lỗi của ta" Dứt lời, nàng quay đầu nhìn về phía Dư Đông, cao giọng nói: "Thổi sáo tiếp đi! Đừng có dừng!" Dư Đông gật đầu, dù khí thế của Dạ Chí Thần quá đáng sợ, nhưng hắn ta chỉ nghe lệnh của Sở Kiều Tịnh, cho nên vẫn thổi sáo một cách tự nhiên. Đó còn là bài hát nổi tiếng nhất của Túy Nguyệt lâu, giai điệu lẳng lơ quyến rũ như hồng trần hoa mộng, hoàn toàn không hòa nhập với Thần Vương phủ vô cùng trang nghiêm. Dạ Chí Thần vừa định cất lời thì Sở Kiều Tịnh đã đặt đùi gà vào tay hắn, quay đầu đỡ Mai Anh dậy, bảo nàng ấy bưng cho Dạ Chí Thần một vò rượu, sau đó nói với Lương Nhân đang đứng thẳng lưng ngoài cửa: "Ngươi cũng vào đây đi, đứng đực người ngoài đó làm gì thế?" Lương Nhân ngày thường luôn cẩn thận tỉ mỉ lúc này lại như một khúc gỗ, lúng túng di chuyển đến sau lưng Dạ Chí Thần, nhỏ giọng hỏi: "Chủ nhân, ngài muốn... qua đêm ở viện này sao?" Dạ Chí Thần như bị Sở Kiều Tịnh chọc giận, hắn kéo ghế ngồi xuống, hừ lạnh: "Bổn vương muốn xem những người này còn có thể coi trời bằng vung đến mức nào!" Dư Tây cầm phi đao Sở Kiều Tịnh vừa ném lên đùi dê, nhanh nhẹn cắt hai miếng thịt ngon xuống, cắm đao vào đưa cho Dạ Chí Thần và Lương Nhân. "Chủ nhân của ta luôn nói chuyện không kiêng nể gì. Ta khuyên Vương gia cũng uống chút rượu đi, rượu vào dạ dày rồi thì mấy cái thứ lễ nghi quy tắc cũng chẳng còn quan trọng nữa đâu. Hắn ta nói rất thẳng thắn, Dạ Chí Thần im lặng nhận lấy thịt dê, chợt cảm thấy bản thân không còn là Vương gia địa vị cao quý nữa, người ở đây cũng không phải Vương phi và thuộc hạ, mọi người chỉ ăn một bữa thịt dê nướng trong yên bình, uống rượu chơi đao mà thôi. Dường như cũng không quá nghiêm trọng. Dạ Chí Thần ăn đùi dê mềm béo, nhận lấy rượu trắng không biết Dư Nam lấy từ cửa hàng nào, vừa uống rượu vừa ăn thịt, có vẻ cũng không còn quá xa lạ với nơi này nữa. Rượu và thịt vào dạ dày, cảm giác chua xót khi phải nhịn nhục nơi triều đình cũng phai nhạt đi nhiều. Hắn lại không thể khống chế được tầm mắt nhìn về phía Sở Kiều Tịnh ở cách đó không xa. Nàng thật sự không xem hắn là phu quân mà nàng phải nghe theo. Một nữ nhi duy nhất của Thừa tướng phủ, khuê tú nhà giàu, nhưng lúc này lại đứng bên cạnh đống lửa, tranh cãi với Dư Bắc rốt cuộc nên rắc muối trước hay nhóm lửa trước. Dạ Chí Thần nhìn chằm chằm nàng không chớp mắt, thấy nụ cười thật lòng trên mặt nàng, nhìn đôi mắt quyến rũ, nhìn cổ tay trắng nõn tinh xảo vì không ngừng chơi đao mà lộ ra ngoài của nàng. Không biết đã bao lâu trôi qua, rượu đã cạn, đùi dê cũng trở thành xương. Ba huynh đệ Dư gia người nằm dưới đất người trên mái hiên, ngủ không biết trời trăng gì, chỉ để lại Dư Tây nghìn cốc không say đang dọn dẹp. Hai mắt Lương Nhân đã híp thành một đường thẳng, nhưng vẫn cố gắng ép bản thân không thể ngã xuống, phải canh giữ bên cạnh Dạ Chí Thần. Tửu lượng của Dạ Chí Thần khá tốt, hắn quay đầu nhìn Lương Nhân đã sắp ngủ mất, nhẹ giọng nói: "Tối nay ta nghỉ ở đây, có Dư Tây trông rồi. Ngươi trở về đi, sáng mai không cần trực luân phiên nữa, cho ngươi nghỉ một ngày" Lương Nhân thật sự đã uống nhiều rồi, nhưng vẫn lễ phép đáp một câu: "Đa tạ chủ nhân" Sau đó thì loạng choạng rời khỏi viện. Sở Kiều Tịnh bên cạnh cũng uống tận mấy vò rượu, lúc này nàng đang chậm rãi đi vào phòng, dáng vẻ hơi lảo đảo. Dạ Chí Thần buông vò rượu xuống, im lặng đi về phía nàng, lúc nàng nhảy qua bậc cửa suýt thì ngã nhào, hắn ôm lấy eo nàng. Dư Tây nhìn thoáng qua hướng này, sau đó mặt tỉnh rụi bay lên mái hiên, một mình gánh vác nhiệm vụ canh gác trạch viện. Dù Sở Kiều Tịnh uống hơi nhiều, nhưng nàng vẫn còn rất tỉnh táo, vô thức di chuyển sang một bên, tránh khỏi hơi thở nóng bỏng đang phả lên tại mình của hắn: "Trở về phòng của ngươi ngủ đi" "Ngươi lấy đùi dê và rượu trắng mời ta đến đây, bây giờ lại muốn đuổi ta đi à?" "Ra ngoài! Ta mệt lắm, buồn ngủ rồi!" Nói xong, Sở Kiều Tịnh vùng vằng muốn thoát khỏi tay hắn, nhưng không cẩn thận lại kéo theo hắn cùng ngã lên giường. Sở Kiều Tịnh cảm thấy mấy ngày nay cực kỳ mệt mỏi, cơn buồn ngủ khiến nàng bực bội, không nhịn được mà giơ chân đạp hắn. Dạ Chí Thần nhướng mày, túm lấy cổ chân nàng: "Ngươi là người đầu tiên dám đạp bổn vương đấy!" Sở Kiều Tịnh bị hắn chọc giận, sau khi rụt chân về thì quấn hết chăn lên người mình. Ý muốn bảo chăn trên giường này không có phần của ngươi! Đây là lần đầu tiên Dạ Chí Thần nhìn thấy dáng vẻ như tiểu cô nương giận dữ của nàng. Chưa đến một nén hương, bên cạnh đã vang lên tiếng hít thở đều của Sở Kiều Tịnh. Dạ Chí Thần nhìn chằm chằm mặt nàng, bỗng thấy hơi sửng sốt. Nhớ lại nụ cười rạng rỡ của nàng tối nay và dáng vẻ lạnh lùng khi cư xử với hắn, một cảm giác mất mát khó hiểu khiến hắn cũng cảm thấy bực mình. Hắn vô thức bị ảnh hưởng bởi động tác như đứa trẻ ba tuổi của Sở Kiều Tịnh, khoanh tay nằm xuống cạnh nàng, tỏ vẻ tối nay hắn sẽ không đi. Hôm sau, Thượng Quan Ý chậm rãi tỉnh giấc, còn chưa mở mắt đã vô thức giơ tay sờ sang bên cạnh. Không có ai. Chăn nệm rất lạnh. Nàng ta như bị cảm giác lạnh lẽo làm tỉnh giấc, mở choàng mắt ra, vừa xoay người liền phát hiện bên cạnh không có một ai, không một bóng người. "Phi Lan! Phi Lan!" Nghe thấy tiếng gọi, Phi Lan lập tức vén rèm đi vào, Thượng Quan Ý đứng lên hỏi: "Thần ca ca đi đâu rồi?" Phi Lan tỏ vẻ căm tức, ngập ngừng một lúc mới dập đầu nói: "Cô nương, tối qua... Vương gia ngủ lại ở chỗ Vương phi" Thượng Quan Ý lập tức giật mình. Thượng Quan Ý siết chặt tay, hai mắt ửng đỏ, không biết là vì tức giận hay uất ức.