Vương Gia Bị Phạt Quỳ: Chồng, ngoan nào
Thượng Quan Ý quệt nước mắt, Phi Lan khoác một áo khoác cho nàng ta, ra sức khuyên nhủ: "Cô nương đừng nản lòng, nô tỳ nghe nói tối qua Vương phi ở trong viện của mình nướng đùi dê lại còn uống rượu hát hò, chắc là Vương gia ít được thấy kiểu náo nhiệt này, nghe tiếng nên qua đó xem thử, tiện thể ngủ lại ở đó luôn ạ." "Đúng vậy, chỉ tiện thể thôi ạ" Thượng Quan Ý siết chặt tay, đầu ngón tay như muốn đâm sâu vào lòng bàn tay làm nó ứa máu: "Nhờ cuộc vui này mà Thần ca ca mới ngủ lại chỗ của tỷ tỷ, đáng lẽ ta cũng rất muốn qua đó, nhưng đợi cả đêm vẫn không thấy ai đến gọi, ta nhất định ta đã làm sai chuyện gì đó khiến tỷ tỷ phật lòng rồi" Dạ Tinh Húc ngẩn người một lúc mới hiểu ra được, thì ra Dạ Chí Thần ngủ trên giường Thượng Quan Ý đến nửa đêm, sau đó lại chạy tới chỗ của Thần Vương phi? Từ khi nào mà tình cảm giữa Tam ca và Sở Kiều Tịnh trở nên tốt như vậy? Sau đó hắn ta nghe Phi Lan nói tiếp: "Cô nương, người nhớ phải cẩn thận nhé, Vương phi làm khó dễ người suốt ngày, biết đâu hôm nay lại tìm lý do nào đó để tới gây sự với người đấy ạ!" Thượng Quan Ý vội ngắt lời nàng ta: "Phi Lan, tỷ ấy là tỷ tỷ, ta là muội muội, ta có thể bước vào cổng Thần Vương phủ cũng nhờ được Thần ca ca yêu thương. Sau này ngươi đừng bao giờ nói tỷ tỷ như thế, tỷ ấy là Chính phi, còn ta chỉ là thiếp thất, lẽ ra ta nên nghe lời dạy bảo của tỷ ấy mới đúng." Âm cuối mềm mại của nàng ta vừa khéo gảy trúng dây thần kinh của nam nhân, càng đừng nói đến kiểu nam nhân yêu mỹ nhân hơn giang sơn như Dạ Tinh Húc. Nàng ta nói kiểu đó, Dạ Tinh Húc càng thấy thương cho nàng ta. Đối với một người chỉ biết ăn chơi không màng chính sự như hắn ta, tình cảm là thứ mà hắn ta giỏi nhất. Dạ Tinh Húc cảm thấy mình uống hết bát canh giải rượu kia thật đúng lúc. Sau khi an ủi Thượng Quan Ý vài câu, hắn ta vững vàng đi tới thư phòng của Dạ Chí Thần. Nghe thấy tiếng bước chân xa dần, Phi Lan thở phào nhẹ nhõm rồi gật đầu với Thượng Quan Ý. Thượng Quan Ý lập tức thu lại nước mắt, trở về phòng của mình với Phi Lan, siết chặt tay: "Phi Lan, ta thật sự rất muốn lấy dao đâm chết Sở Kiều Tịnh ngay bây giờ. Chỉ cần có thể giết nàng ta, dù ta chết cũng có thể nhắm mắt!" "Cô nương không được nói những lời xui xẻo như thế!" Phi Lan vội vàng khuyên: "Chẳng phải tối qua Vương gia ở lại đến khi cô nương ngủ rồi mới đi sao? Hơn nữa, nói không chừng vì vết thương cũ tái phát nên Vương gia mới qua viện đó, cô nương đừng nghĩ nhiều" "Nếu thật sự như thế, độc tố còn sót lại của chàng ấy đã được loại bỏ, dù vết thương cũ có tái phát thì cũng chỉ là bị thương ngoài da, có thể gọi đại phu trong phủ khám cơ mà." Phi Lan cắn môi, nàng ta thật lòng cảm thấy thương cho Thượng Quan Ý, nhưng ngoài miệng chỉ có thể tiếp tục khuyên: "Cô nương đừng khóc nữa mà, Vương gia tốt với người như thế là do có tình cảm, huống hồ người còn xinh đẹp nữa, đừng tự đánh giá thấp mình chứ" "Không, không... Ngươi không hiểu, ngươi không hiểu!" Thượng Quan Ý đẩy hết tách trà trên bàn xuống đất bằng một tay, tiếng đồ gốm vỡ nghe vô cùng rõ ràng vào sáng sớm. Phi Lan không hiểu, những người khác đều không hiểu, chỉ có bản thân Thượng Quan Ý mới biết. Nếu không nhờ nàng ta chắn một nhát kiếm thay Dạ Chí Thần, hắn sẽ không thèm nhìn nàng ta, càng sẽ không cưới nàng ta vào phủ và đối xử dịu dàng như thế với nàng ta. Thượng Quan Ý lạnh nhạt ngồi xuống bên mép giường, vài sợi tóc rối rủ xuống làm cho đôi mắt hạnh ảm đạm tối tăm của nàng ta càng nổi bật hơn. Dạ Chí Thần dành sự báo ơn cho nàng ta nhiều hơn là tình yêu. Ơn có thể cố ý tạo ra, thậm chí có thể lấy giả làm thật, nhưng tình chỉ có thể nảy sinh một cách tự nhiên, không hề có chút giả dối. Lỡ như Dạ Chí Thần thật sự có tình cảm với Sở Kiều Tịnh... Thượng Quan Ý nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy sự thù hận như những cây châm bạc trong tay Sở Kiều Tịnh vậy, đâm chẳng chịt chi chít vào trái tim nàng ta. Bên bờ hồ. Dạ Tinh Húc bước đi vội vã. Hắn ta là Hoàng tử, đương nhiên không thể đi tìm Sở Kiều Tịnh giáp mặt lý sự được, chuyện này tốt nhất vẫn nên nói trước mặt Dạ Chí Thần. Có điều, hắn ta còn chưa đi tới viện của Dạ Chí Thần thì đã bắt gặp Sở Kiều Tịnh cầm bánh Phù Dung vừa đi vừa ăn từ phía đối diện. Khi nhìn thấy Sở Kiều Tịnh, Dạ Tinh Húc thoáng sững người. Nếu không phải Sở Kiều Tịnh quay khuôn mặt có sẹo kia qua, chỉ nhìn thân hình lả lướt của nàng, hắn ta sẽ suýt tưởng rằng vị tiên tử mà hắn gặp vào cái đêm đuổi bắt mèo ở Thần Vương phủ lại xuất hiện trước mặt mình. Có lẽ là do uống nhiều rượu, tối qua còn bị thái độ của Dạ Minh Hiền chọc giận, Dạ Tinh Húc lắc đầu thật mạnh để ép mình tỉnh táo lại. Không đúng! Vị tiên tử đêm đó có làn da rất mịn màng, không thể nào là Sở Kiều Tịnh được! Sở Kiều Tịnh nhìn thấy hắn ta thì chỉ khẽ gật đầu chào, không thèm dừng bước lại mà đi thẳng về phía viện của mình. Tuy Dạ Tinh Húc sống phóng đãng nhưng chung quy vẫn là một Hoàng tử, đường đường chính chính lớn lên trong hoàng cung. Dù có ai không ưa hắn ta thì cũng sẽ không bao giờ cư xử thất lễ như vậy. Hắn ta lập tức nổi cáu, sải bước đi tới chặn đường Sở Kiều Tịnh, nét mặt rất lạnh lùng. Sở Kiều Tịnh cho một miếng bánh Phù Dung vào miệng, hời hợt hỏi: "Thất Vương gia có gì chỉ bảo?" "Còn có gì chỉ bảo cơ á? Giữa tỷ muội vốn nên hoà thuận với nhau, ngươi là Chính phi mà lại dùng thủ đoạn xấu xa như thế để níu giữ Tam ca của ta, còn gây sự với nàng ấy, bắt nạt nàng ấy khắp nơi, ngươi coi Thượng Quan cô nương là gì chứ?" Sở Kiều Tịnh nghe vậy bèn chớp mắt: "Ờ, rồi sao nữa?" Thái độ của nàng đã hoàn toàn kích thích dục vọng chiến đấu của Dạ Tinh Húc, hắn ta lập tức xắn tay áo lên, giọng cũng to hơn: "Ta đã từng thấy tiểu thư khuê các dùng mọi thủ đoạn để giữ phu quân ở lại phòng của mình, không ngờ ngươi lại dám làm như thế ngay trong nhà? Lại dám cướp người từ trên giường người khác?" Sở Kiều Tịnh nhướng mày: "Hoá ra tối qua Dạ Chí Thần ngủ ở trên giường Thượng Quan Ý à? Vậy thì sao?" Hai phát "rồi sao nữa" và "vậy thì sao" liên tiếp, Dạ Tinh Húc cười khẩy: "Thì ngươi rất quá đáng chứ gì nữa!" "Ngươi mới quá đáng hơn đấy, trưa nắng tự nhiên lại chạy tới Vương phủ người ta, chỉ trích chuyện phòng the của người ta ngay trong nhà người ta" Mặt Sở Kiều Tịnh lạnh tanh nhìn Dạ Tinh Húc với biểu cảm càng lúc càng khó coi, không hiểu sao người thông minh như Dạ Chí Thần lại có một người đệ đệ ngu xuẩn, người ta nói gì thì nghe đó như này nhỉ? "Tối qua ta chỉ nướng đùi dê thôi, vốn dĩ không có phần của Dạ Chí Thần. Nếu ngươi rảnh rỗi như thế thì lo mà đi trả tiền rượu còn nợ Tuý Nguyệt lâu trước đi. Dạ Tinh Húc nhìn chằm chằm nữ tử trước mặt bằng ánh mắt không thể tin nổi. Trong trí nhớ của hắn ta, khi nàng nói muốn lấy Dạ Chí Thần đã đòi chết đòi sống cầu xin, thậm chí còn không ngại van nhờ Sở Quý phi trong cung. "Tối hôm đó ta thấy ngươi dẫn theo thuộc hạ xuất hiện ở ca vũ phường, nhưng ngươi có từng nghĩ, ngộ nhỡ chuyện này truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng xấu đến thanh danh của Tam ca ta không! Đường đường là Vương phi mà lại công khai đi tới mấy chỗ đó, ngươi có biết xấu hổ hay không hả!"