Vương Gia Bị Phạt Quỳ: Chồng, ngoan nào

 

Vốn dĩ Sở Kiều Tịnh đã định nhấc chân rời đi rồi, không ngờ Dạ Tinh Húc lại nói khoác không biết ngượng, được nước lấn tới như thế. Nàng không nhịn được nữa, ném vụn bánh Phù Dung xuống hồ, biểu cảm cũng trở nên lạnh lùng hơn rất nhiều. Nàng ghét nhất là người khác tự ý can thiệp vào chuyện của nàng, hơn nữa còn bình luận trong khi không biết tình hình cụ thể giống như Dạ Tinh Húc vậy. "Người bắt gặp ta đêm đó là ngươi à?" "Đúng, nếu không thì sao ta báo lại với Tam ca được?" "Xàm lông!" Dạ Tinh Húc trợn trừng mắt, nữ nhân này dám mắng hắn ta là xàm lông á? Sở Kiều Tịnh khịt mũi: "Đêm đó rõ ràng là người của Hiền Vương nhìn thấy ta, lợi dụng tâm lý ngươi muốn xem Tam ca ngươi làm trò cười nên mới giả vờ báo cho ngươi biết tin! Không thì ngươi nghĩ tại sao Dạ Chí Thần lại bị ám sát trên đường hồi phủ? Chẳng phải là nhờ phúc ngươi bị người ta lợi dụng hay sao!" Dạ Tinh Húc không thể ngờ được chủ đề câu chuyện này sẽ dẫn đến một loạt sự việc như vậy, nhưng tại sao hắn ta không biết chuyện Dạ Chí Thần bị ám sát? Tại sao vừa rồi Tam ca không nói? "Trông ngươi chắc cũng vừa qua độ hai mươi, vậy mà tính tình suốt ngày lại như thằng nhóc ba tuổi, đúng là hết thuốc chữa mà!" Sở Kiều Tịnh phất ống tay áo, ghét bỏ nhìn hắn ta: "Có thời gian rảnh ở đây nghe Thượng Quan Ý phàn nàn mấy câu đã bắt đầu lo chuyện bao đồng thì tốt hơn vẫn nên giữ chặt cái miệng của ngươi đi. Đừng để Dạ Chí Thần vì một suy nghĩ hóng hớt không chê chuyện lớn của ngươi mà suýt chút nữa mất cả mạng sống!" Dạ Tinh Húc nhìn nàng chằm chằm, tay nắm chặt đến mức đầu ngón tay run rẩy, nhưng lại không tài nào phản bác được một câu. "Chuyện của ta ta sẽ tự lo lấy!" Một lát sau, hắn ta nói ra câu này rồi nhanh chóng rời khỏi hồ nước mà không ngoái đầu lại. Sở Kiều Tịnh làm cho mình bình tĩnh lại, có lẽ lâu rồi nàng không bùng nổ cảm xúc như thế này. Nếu không phải do người này rất quan trọng với Dạ Chí Thần, chỉ sợ nàng còn chẳng thèm nói câu nào với hắn ta. Nàng đang định quay lưng đi, nhưng vừa nghiêng đầu qua đã thấy Dạ Chí Thần mặc bộ cẩm bào màu đen đang lẳng lặng đứng trong rừng trúc, khí chất lạnh lùng có thêm phần nhàn hạ, không giống như Thần Vương điện hạ cao cao tại thượng mà trái lại giống một công tử thế gia có thời gian rảnh đi dạo hơn. Sở Kiều Tịnh không tránh né hẳn, đứng tại chỗ nhìn hắn bước lại gần mình rồi chậm rãi lên tiếng: "Ta không nói cho nó biết chuyện bị ám sát là vì sợ nó sẽ tự trách bản thân. "Ngươi định bảo vệ hắn ta đến khi nào? Tính tình trẻ con như thế, ngươi định làm phụ thân của hắn ta chắc?" Phụ thân của Lão Thất là Hoàng thượng, mấy lời đại nghịch bất đạo như thế cũng chỉ có Sở Kiều Tịnh dám nói thôi. Có điều Dạ Chí Thần chỉ liếc nhìn nàng, không còn ngạc nhiên với cách nói chuyện này của nàng nữa. "Sao ngươi lại biết người ám sát chúng ta đêm đó là Hiên Vương?" Dạ Chí Thần đổi chủ đề, trong mắt có phần dao động như sóng biển. Sở Kiều Tịnh biết hắn nghi ngờ nàng có thể là gián điệp nên cũng không giải thích nhiều. "Thần Vương phủ các ngươi có tai mắt, còn Thừa tướng phủ của phụ thân ta là ăn không ngồi rồi hả?" Dạ Chí Thần nhìn nàng chằm chằm một lúc rồi mới từ từ dời mắt sang chỗ khác, nhưng không hiểu sao trong lòng lại dâng lên chút ấm áp vì hành động quở trách Dạ Tinh Húc của nàng vừa rồi. "Ngươi đang quan tâm bổn vương đấy à?" Sở Kiều Tịnh đứng ngây ra, nhìn ánh mắt nóng bỏng của hắn thì tự dưng thấy không được tự nhiên, ậm ừ né tránh: "Ngươi nghĩ nhiều rồi, bây giờ chúng ta là châu chấu trên cùng một sợi dây thừng, ngươi mà xảy ra chuyện thì ta cũng không được yên." Nói rồi, nàng phải vụn bánh Phù Dung dính trong lòng bàn tay, ra vẻ như người không có chuyện gì trở về viện của mình trước ánh mắt nguy hiểm của Dạ Chí Thần. Sau khi ăn uống no nê, nàng lại bắt đầu tính chuyện thu mua sòng bạc. Vất vả lắm mới đợi đến thời gian đã hẹn, Sở Kiều Tịnh lại dẫn theo Dư Bắc chuẩn bị đi ra ngoài. Bởi vì lần đầu tiên đi ra ngoài đã bị Dạ Chí Thần bắt quả tang, nàng ngã một lần khôn hơn một chút, mấy ngày nay yên phận hơn rất nhiều. Mặc dù còn dẫn theo Dư Bắc, nhưng nhìn vẻ mặt "chủ nhân đi chơi sao không dẫn ta theo" của Dư Nam, nàng bèn dặn dò: "Dư Nam, ngươi canh gác thâu đêm cho ta, hễ Dạ Chí Thần có hỏi ta đi đâu thì nói là ta tới Tuý Nguyệt lâu uống rượu nghe ca hát nhé. Ngộ nhỡ hắn có bất kỳ dấu hiệu nào đi tới Tuý Nguyệt lâu, ngươi lập tức báo cho ta biết, khinh công và lực chân của ngươi là tốt nhất, chắc chắn có thể đến tìm ta trước hắn." Dư Nam vui vẻ nhận lệnh, vượt nóc băng tường đi gác sân, chớp mắt đã không thấy bóng dáng. Sở Kiều Tịnh mặc nam trang, mũ trùm vừa khéo che khuất cả khuôn mặt, Dư Bắc dắt ngựa tới cho nàng, cười nói: "Thời gian này chủ nhân không cho Dư Nam mang đồ ăn, bây giờ hắn đang buồn muốn chết, cả ngày cứ hỏi ta mãi, rằng có phải chủ nhân không thích hắn hay không. Sở Kiều Tịnh bật cười, nắm chặt dây cương, ưỡn thẳng lưng: "Thế thì sau này cho hắn mang mứt anh đào tới cho ta cả tuần đi, bánh Phù Dung cũng được!" Vừa dứt lời, hai người đã cưỡi ngựa lao vụt ra từ cửa hông. Lần thứ hai đến đây, Sở Kiều Tịnh đã quen đường quen nẻo. Mấy ngày nay nhờ mối quan hệ trên giang hồ của bốn huynh đệ Dư gia, nàng cũng nghe ngóng được không ít chuyện. Ví dụ như Hồi Hồn phường là sòng bạc có quy mô lớn nhất Quốc Thành, thậm chí ngay cả ca vũ phường Túy Nguyệt lâu lớn nhất ở con hẻm kế bên cũng không bằng một phần năm Hồi Hồn phường. Lần trước gặp Phường chủ là ở tầng hai Túy Nguyệt lâu, Sở Kiều Tịnh bước đi nhẹ nhàng. Nàng cứ tưởng là mình đến trước, thế nhưng lại thấy một tên đầu trâu và hai tên mặt ngựa đứng ở cửa, trông điệu bộ có vẻ như đã đợi từ lâu. Sở Kiều Tịnh đẩy cửa bước vào, mỉm cười nhìn người vẫn đội mũ trùm và mặc trường bào giống như lần trước, bèn nói: "Các hạ thật bí ẩn, làm ta bây giờ thấy có hứng thú với khuôn mặt của ngươi hơn cả sòng bạc đấy" "Nếu sau này còn có thể thường xuyên gặp nhau, thật ra ta cảm thấy gặp với khuôn mặt thật cũng chẳng sao.." Phường chủ nghe vậy thì cười khẽ vài tiếng, có thể nghe ra là tiếng cười xuất phát từ tận đáy lòng. "Ta cũng hy vọng có ngày đó. À đúng rồi, có phải sòng bạc này của ngươi đang bán dược thảo không?" Mặc dù che mặt, nhưng Sở Kiều Tịnh rõ ràng cảm giác được người trước mặt hơi sửng sốt. Thật ra lần trước nàng đã rất muốn hỏi rồi, nhưng khi đó mới tới, không dám đào quá sâu nên mới giữ đến giờ mới hỏi. Hơn nữa nàng cảm thấy, nếu vị Phường chủ này đã đồng ý nhượng lại phường cho nàng, như vậy chỉ cần việc buôn bán dược thảo này không liên quan đến mạng người thì chắc hẳn chỉ là thứ yếu đối với Phường chủ. Một tờ khế ước, hai dấu vân tay, Sở Kiều Tịnh trầm tư nhìn tờ khế ước, thậm chí còn không nhớ Phường chủ chào tạm biệt khi nào.