Vương Gia Bị Phạt Quỳ: Chồng, ngoan nào
Khi Sở Kiều Tịnh tiến vào Bất Dạ Thành, trời đã tối mịt, hai người đưa Hạ Lan thần y về chỗ ở trước. Trên đường vào thành, Sở Kiều Tịnh thấy nhà nào cũng thắp đèn sáng trưng, không hiểu sao lại thấy hơi bất an, bèn bảo Dư Tây tăng tốc. Khi đi qua ca vũ phường, tiến vào Hồi Hồn phường, Mai Anh lo lắng chạy tới. "Vương phi, cuối cùng người cũng về rồi" Mai Anh kéo Sở Kiều Tịnh, mắt đỏ hoe: "Dư Đông đại ca cử người báo tin, nói Vương gia đang tìm người, bảo người hãy mau chóng quay lại sau khi về a" "Người tới từ giờ nào." Mai Anh nghĩ ngợi: "Khoảng giờ Thân hai khắc. Giờ Thân hai khắc? Nếu nói theo giờ hiện đại thì là bốn giờ chiều. Giờ khoảng tám giờ tối rồi. Khi ra ngoài, nàng đã báo cho Dư Đông, nếu có ai hỏi thì cứ bảo nàng đã về Thừa tướng phủ, thông thường Dạ Chí Thần sẽ không tới tìm nàng. Nghĩ đến đây, Sở Kiều Tịnh càng thêm bất an hơn, nàng vội thay đồ rồi về phủ. Sở Kiều Tịnh bước vào Vương phủ, phát hiện tên hầu tuần tra hay đứng gác thường ngày đã ít hẳn, nàng nhíu mày, vội đi tới trạch viện của mình. Nàng vừa bước vào sân, Dư Đông đã ra đón: "Chủ nhân, người về rồi. Chiều nay trong cung ban thánh chỉ, gọi người và Vương gia vào cung, giờ Vương gia đang ở trong phòng." Sở Kiều Tịnh giật mình, thánh chỉ ư? Bảo sao Dạ Chí Thần lại tốn công tìm nàng. Đã giờ này rồi, e rằng... "Ngươi còn biết đường về à!" Giọng nói lạnh lùng của Dạ Chí Thần truyền đến từ trong phòng. Sở Kiều Tịnh thấy ê cả da đầu, cuối cùng vẫn đẩy cửa bước vào. Lúc này, mặt Dạ Chí Thần như bị bao phủ bởi một lớp băng, tuy hắn không có bất cứ biểu cảm gì nhưng vẫn khiến người khác ớn lạnh. Sở Kiều Tịnh gắng gượng bước vào căn phòng ngột ngạt này. "Sao Hoàng thượng lại gọi ta vào cung. "Bị bệnh!" "Chẳng phải có thái y à, gọi ta làm gì chứ?" Sở Kiều Tịnh nhướng mày, vô cùng khó hiểu. Dạ Chí Thần sầm mặt, liếc nàng: "Giờ ngươi nên nghĩ cách giải thích với Hoàng thượng về lý do lỡ thánh chỉ thì hơn" Nói xong, hắn đứng dậy, khoát tay áo đi ra ngoài, Sở Kiều Tịnh cũng biết mình đuối lý, chỉ có thể ngoan ngoãn theo sau hắn. Hai người lên xe, im lặng suốt quãng đường. Chẳng mấy chốc, xe ngựa đã tới hoàng cung. Lần đầu tiên Sở Kiều Tịnh thấy hơi thấp thỏm, nàng đang nghĩ xem phải ứng phó với chuyện tiếp theo thế nào. Dạ Chí Thần thấy nàng như thế thì thầm thở dài, không hiểu sao cơn giận hồi nãy bỗng dịu đi, hắn nắm lấy tay nàng. Sở Kiều Tịnh sững sờ, định rụt tay lại thì lại bị nắm chặt hơn, sau đó một giọng nói ôn hòa vang lên bên tai nàng. "Đừng căng thẳng quá. Dứt lời, hắn rồi kéo nàng bước vào Dưỡng Tâm điện trước khi nàng kịp hoàn hồn. Lúc này Hoàng thượng đang mặc áo trong, nằm trên giường, Hoàng hậu và Sở Quý phi ngồi cạnh, mấy thái y thì run rẩy đứng trong góc. Còn một người nữa mà nàng không ngờ tới, đó là Sở Thừa tướng cũng ở đây. "Nhi thần tham kiến phụ hoàng, mẫu hậu, Quý phi nương nương" Dạ Chí Thần và Sở Kiều Tịnh quỳ xuống đất. "Ồ, phu thê Thần Vương cao quý thật đấy, bắt Hoàng thượng chờ tận hơn hai canh giờ" Hoàng hậu liếc họ, ngoài cười nhưng trong không cười. Hoàng thượng nhíu chặt mày, nhắm nghiền mắt, trán còn rịn mồ hôi. Hai người Sở Kiều Tịnh quỳ dưới đất, Dạ Chí Thần đang định nói gì đó thì cảm nhận được ngón tay mình bị kéo, bèn im lặng, chỉ thấy Sở Kiều Tịnh quỳ thẳng lưng lên. "Bẩm mẫu hậu, con dâu có thắc mắc cần thỉnh giáo Hạ Lan thần y, ra khỏi phủ hơi lâu nên mới không nhận được tin triệu kiến." Sở Kiều Tịnh không còn căng thẳng như lúc vừa vào cung nữa, nàng mỉm cười ôn hòa. Nếu hôm nay họ đã cho gọi nàng vào cung, tức là trong cung cũng biết chuyện ở bữa tiệc của Thừa tướng phủ rồi, họ biết nàng quen thần y, còn được thần y khen, hơn nữa thái độ của ông ta với nàng cũng rất đặc biệt. Nhưng không biết mục đích của họ khi gọi nàng là để nàng mời thần y tới, hay bảo nàng chữa trị đây. Nhưng có lẽ bây giờ nàng cũng không thể che giấu y thuật của mình nữa. Đã thế thì chi bằng làm giá, kiêu ngạo đến mức khiến người ta không thể trắng trợn đối phó nàng. "Chiều nay Hoàng thượng bị trật eo ở ngự hoa viên, người của Thái Y viện đã kê đơn nhưng vẫn không đỡ đau nhức. Nghe nói con có quan hệ thân thiết với Hạ Lan thần y, con có thể mời ông ấy vào cung không?" Sở Quý phi giải thích rồi đứng lên khỏi ghế, kéo Sở Kiều Tịnh dậy, sốt ruột ra mặt. Sở Kiều Tịnh không khỏi thầm cảm khái, những người trong thâm cung đều có ý đồ riêng, quá nửa đều bạc tình bạc nghĩa, nhưng ánh mắt của Sở Quý phi đã cho thấy bà yêu Hoàng thượng. "Tuy Tịnh Nhi quen Hạ Lan thần y, nhưng đó chỉ là sự quan tâm của tiền bối với vãn bối, có lẽ Tịnh Nhi không mời nổi Hạ Lan thần y đâu ạ" Sở Kiều Tịnh chậm rãi nói với vẻ khó xử. Nực cười, Hoàng thượng Hoàng hậu cũng không mời nổi người ta, nếu nàng mời người ta tới đây, chẳng phải sẽ khiến họ bẽ mặt à? Nhỡ có tin đồn bất lợi nào bị lan truyền trong dân gian thì có lẽ cũng không thể giải thích. "Thần y đến dự bữa tiệc ở Thừa tướng phủ, còn tự nhận y thuật không bằng Thần Vương phi. Đầu tiên ngươi bỏ lỡ thánh chỉ, giờ lại từ chối thế kia, có lẽ cũng không coi Hoàng thượng ra gì nhỉ" Hoàng hậu hừ lạnh, trong đôi mắt tàn nhẫn lóe lên vẻ mưu mô. Sở Kiều Tịnh thầm cười khẩy, xem ra hôm nay là "bữa tiệc ghim dao" rồi, nhưng "bữa tiệc ghim dao" này còn không có tí rượu thịt nào. Đúng là keo kiệt quá đấy. "Thần y đến dự tiệc chỉ là trùng hợp, do đường muội của con dâu có quen biết thần y, từng tặng ông ấy một cây thảo dược nên thần y mới hứa sẽ đồng ý hai điều kiện của muội ấy. Khéo sao việc thần y đến phủ lại là điều kiện cuối cùng của đường muội. Chắc Hiền Vương cũng biết nguyên nhân thần y đến là nhờ công lao của Mạn Nhu đường muội con" Sở Kiều Tịnh bình tĩnh giải thích, cũng ám chỉ cho mọi người biết, Hiên Vương đã biết rồi, với quan hệ giữa Hiên Vương và Hoàng hậu, không thể có chuyện bà ta không biết, giờ bà ta nói thế để cố tình làm khó nàng thôi. "Hồi trước bổn cung cũng không nghĩ ngươi lại giỏi ăn nói thế. Lấy Thần Vương xong, tính cách cũng trở nên ngạo mạn, lời lẽ hùng hồn hẳn ra. Đúng là ngày càng giống phu thê!" "Những lời mà Tịnh Nhi nói đều là sự thật, không hề có câu nào giả dối!" Sở Kiều Tịnh quỳ dưới đất, dập đầu, thái độ hết sức thành khẩn. Hoàng thượng vẫn không nói gì, chẳng biết là do cơn đau hay do đang mất kiên nhẫn mà ông ta ngày càng nhíu chặt mày hơn. "Người đâu, đưa phu thê Thần Vương ra ngoài!"