Vương Gia Bị Phạt Quỳ: Chồng, ngoan nào

 

Thấy thế, Dạ Chí Thần nhíu mày, lạnh lùng nhìn Hoàng hậu, Sở Kiều Tịnh ở bên cạnh lặng lẽ kéo hắn: "Không sao đâu" Sở Kiều Tịnh vừa dứt lời, Sở Thừa tướng đã đứng đó một lúc lâu bỗng quỳ xuống: "Hoàng thượng, Hoàng hậu, xin hãy nghĩ lại, đều do lão thần nuông chiều nữ nhi quá nên mới khiến con bé vô kỷ luật, không có khái niệm về giờ giấc như thế. Tội cha không dạy con, lão thần xin chịu năm mươi roi này. Còn Thần Vương là rể hiền do lão thần chọn, cũng là lỗi của lão thần. Cứ để lão thần chịu hết một trăm roi này đi." Nghe thấy thế, Sở Kiều Tịnh không nhịn được mà phì cười, vội che miệng lại. Sở Quý phi bên cạnh đã sốt ruột lắm rồi, thấy nàng vẫn cười được thì lập tức tức giận vỗ nàng: "Con nhóc này, còn cười thành tiếng được nữa!" Sở Kiều Tịnh không giải thích, vội nghiêm mặt. "Sở Thừa tướng đang định cậy già lên mặt à! Hoàng thượng và bổn cung là người mà ông có thể tùy tiện uy hiếp được chắc!" Hoàng hậu lập tức vỗ bàn, giận dữ quát. "Đủ rồi! Lui xuống hết đi!" Giọng nói mệt mỏi của Hoàng thượng vang lên, khiến cả Dưỡng Tâm điện rộng lớn lập tức im phăng phắc. "Hoàng thượng, vậy chúng nó.." Thấy Hoàng thượng lên tiếng, Hoàng hậu vội hỏi. "Hoàng hậu định cho tất cả mọi người biết về tội cha không dạy con này à? Hay định để lão hồ ly Sở Thừa tướng chịu đòn thật!" Tuy giọng Hoàng thượng suy yếu nhưng vẫn lộ rõ vẻ uy nghiêm không thể chống lại, ông ta cố gắng kìm nén sự mất kiên nhẫn trong lòng, nói tiếp: "Nhưng... có thể miễn đòn roi, còn về hình phạt thì... "Phụ hoàng, Tịnh Nhi có thể giúp người khỏi hẳn!" Sở Kiều Tịnh ngắt lời ông ta đúng lúc. Đùa đấy à, nàng cũng không muốn bị phạt đâu. Dù sao chuyện nàng biết y thuật cũng không giấu được nữa, mà sòng bạc cũng đang hoạt động bình thường, hai ngày tới Y các cũng khai trương, chỉ cần nó có ảnh hưởng, nàng sẽ không phải sống trong lo sợ thế này nữa. "Thật à? Tịnh Nhi, vậy con mau khám cho Hoàng thượng đi!" Nghe thấy thế, Sở Quý phi kích động nói, sau đó kéo nàng đến bên Hoàng thượng. Sở Kiều Tịnh đi về phía Hoàng thượng theo bà, nhẹ nhàng nói: "Lát nữa Tịnh Nhi sẽ xoa bóp lưng cho người, người chỉ cần nói cho Tịnh Nhi biết đau ở đâu và cảm giác đau thế nào là được." Hoàng thượng nghe thấy thế, định nói gì đó, nhưng thấy dáng vẻ nghiêm túc của Sở Kiều Tịnh và vẻ lo lắng trên mặt Sở Quý phi, ông ta lại bất giác kìm lại, cố nén cơn đau, nằm sấp một cách ngay ngắn. Thấy thế, Hoàng hậu siết chặt tay, nhưng cũng không nói gì. Hoàng thượng đã đồng ý rồi, nếu bà ta nói tiếp thì chỉ bị chán ghét thôi. Thấy động tác của Sở Kiều Tịnh, một thái y khá lớn tuổi ở góc bên kia vội bước đến: "Thần Vương phi từ từ đã, Hoàng thượng bị trật eo, đã bôi thuốc rồi, không thể ấn lung tung được, như thế chỉ khiến vết thương thêm nặng, tổn hại long thể thôi" "Bôi thuốc rồi mà vẫn chưa đỡ, tức là thuốc của ông vô dụng" Sở Kiều Tịnh thong thả nói với vẻ mặt thản nhiên. "Hạ quan đã ở Thái Y viện hơn ba mươi năm rồi, tuy không sánh bằng Hạ Lan thần y, nhưng y thuật cũng đứng số một số hai trong hoàng cung này... "Vậy tại sao Hoàng thượng vẫn chưa khỏi?" Trong mắt thái y, vẻ bình thản của Sở Kiều Tịnh chính là thái độ chế giễu và khinh thường. Chuyện này khiến ông ta thấy bất mãn và tức giận, nhưng dù sao thân phận của Sở Kiều Tịnh vẫn còn đó, ông ta cũng không tiện nổi đóa, đành cố nén giận: "Thần Vương phi tưởng đây là cảm mạo thông thường à? Tổn thương đến gân cốt đâu dễ khỏi như thế, tại hạ vẫn luôn ngưỡng mộ Hạ Lan thần y, nhưng không ngờ ông ấy lại không giỏi nhìn người." Sở Kiều Tịnh lạnh lùng liếc ông ta, trông cách ăn mặc này, chắc ông ta là người đứng đầu Thái Y viện, không ngờ lại thiển cận như thế. "Ông họ gì?" "Sao cơ?" Thái y khó hiểu. Sở Kiều Tịnh mất kiên nhẫn ra mặt, sau một ngày dài mệt mỏi, giờ nàng chỉ muốn mau chóng làm xong việc rồi về ngủ thôi. "Ta hỏi họ của ông!" "Lý.." Lý Thái y gần như buột miệng, trả lời xong mới hoàn hồn, bỗng thấy hơi buồn bực, sao ông ta lại trả lời theo phản xạ như thế chứ. "Ồ!" Sở Kiều Tịnh hé đôi môi anh đào, nói tiếp: "Ông nên đổi họ, chuyển sang họ Sở đi, có vẻ họ Sở sẽ thông minh hơn đấy" "Vương phi... Vương phi có ý gì thế!" Ria mép của Lý thái y sắp bay lên đến nơi rồi. Ông ta trừng mắt, nhưng bên cạnh đều là hoàng thân quốc thích, ông ta cũng không tiện nói gì, chỉ có thể nén giận. Nhưng ấn tượng của ông ta với Sở Kiều Tịnh cũng giảm mạnh! "Nếu ta chữa khỏi cho Hoàng thượng, sau này Lý Thái y sẽ đổi thành Sở Thái y nhé. Hôm nay bổn vương phi sẽ cho ông biết, ông không chữa được không có nghĩa là người khác không làm được. Giọng Sở Kiều Tịnh rất nhẹ nhàng, nhưng khí chất của nàng lại khiến người ta không thể coi thường. Cho dù là lúc nào, Sở Kiều Tịnh cũng ghét việc người khác nói chuyện với nàng bằng thái độ "nếu ta không làm được thì cô cũng không làm được" nhất, nếu ông ta đã nói thế, nàng sẽ cho ông ta một bài học. Thấy thế, Hoàng thượng cố nén đau đớn, quan sát Sở Kiều Tịnh, trong mắt xuất hiện cảm xúc khó hiểu, dường như đang hoài niệm, cũng như đang suy nghĩ điều gì đó. "Chẳng những Thần Vương phi lỡ thánh chỉ mà còn đánh cược bằng long thể của Hoàng thượng, đây là trò đùa của ngươi à?" Thấy thế, Hoàng hậu bỗng vỗ bàn, trên mặt hiện rõ vẻ bất mãn và chán ghét. "Sai rồi ạ, con dâu không đánh cược bằng long thể của phụ hoàng, mà đang đánh cược bằng họ của ông ta." Sở Kiều Tịnh bình tĩnh đáp, thấy những người xung quanh có vẻ bối rối, nàng nói thêm: "Vì con sẽ không thua, chỉ có ông ta phải đổi họ thôi!" "Ngươi... Có gì khác à!" "Khác hay không cũng không quan trọng, có điều... mẫu hậu ngăn cản con dâu như thế, tức là không muốn phụ hoàng khỏi hay sao?" Sở Kiều Tịnh thấy bà ta cứ dông dài, cảm thấy rất mất kiên nhẫn, thế là cũng chẳng buồn giả vờ khi nói chuyện nữa, giọng lạnh hẳn đi. "To gan! Ngươi dám đoán bừa ý bổn cung.." "Im hết cho trẫm!" Giọng nói suy yếu có vẻ tức giận của Hoàng thượng vang lên, Hoàng hậu lập tức im bặt, nghe thấy Hoàng thượng nói tiếp: "Nếu ai nói gì nữa thì cút ra ngoài cho trẫm!” "Nếu y thuật của Thần Vương phi không ổn, tổn hại đến long thể của Hoàng thượng.." Hoàng hậu lo lắng nói. Nhưng sau khi thấy ánh mắt cảnh cáo của Hoàng thượng, bà ta đành bất đắc dĩ im lặng, nhưng lại nhìn Sở Kiều Tịnh bằng ánh mắt căm hận bà chán ghét. Nữ nhân Sở gia đúng là đáng ghê tởm! Lúc nào cũng chống đối bà ta. Hoàng thượng đã lên tiếng, Lý Thái y đành bất đắc dĩ lắc đầu, quay đi vì không nỡ nhìn. Sở Kiều Tịnh bình tĩnh kéo cái chăn trên người Hoàng thượng xuống, đôi tay trắng nõn nhẹ nhàng xoa bóp lưng ông ta theo huyệt vị. "Chỗ này đau không ạ?" Thấy Hoàng thượng lắc đầu, Sở Kiều Tịnh đổi chỗ khác: "Còn chỗ này thì sao?" "Ui.." Hoàng thượng không khỏi hít hà! Ông ta vội gật đầu! Lý Thái y nghe thấy giọng điệu ngạo mạn của nàng, định nổi trận lôi đình, nhưng Sở Kiều Tịnh không quan tâm tới ông ta mà kéo ống quần Hoàng thượng lên. "Ngừng tay, Vương phi định làm gì!"