Vương Gia Bị Phạt Quỳ: Chồng, ngoan nào
Sở Kiều Tịnh tới từ thế kỷ hai mươi mốt, đương nhiên tư tưởng sẽ thoáng hơn. Nhưng giờ đang là thời cổ đại, huống hồ trước mặt nàng lại là Hoàng thượng, thế nên chuyện nàng kéo ống quần Hoàng thượng cũng trở nên kỳ quái. "Chữa bệnh! Lý Thái y hành nghề y lâu như thế, không biết rằng không được e dè khi chữa trị à? Trong mắt một thầy thuốc thành công, chỉ có bệnh nhân chứ không có nam nữ." Sở Kiều Tịnh cũng không quay đầu lại, vừa ấn chân cho Hoàng thượng vừa thản nhiên nói. Những lời này khiến Lý Thái y sững sờ, ông ta suy tư, trong mắt lập tức lóe lên vẻ xấu hổ. Đương nhiên ông ta biết không được e dè khi chữa trị, nhưng ông ta đã lớn tuổi rồi mà vẫn không nghĩ thoáng bằng một cô nhóc! Lý Thái y bỗng chốc im bặt, chẳng hiểu sao ánh mắt lại bất giác dõi theo động tác chữa trị của nàng. Sau khi kiểm tra một lượt, Sở Kiều Tịnh đã hiểu vấn đề. "Cho người lau chỗ thuốc mà Hoàng thượng vừa bôi đi" Nàng đứng thẳng dậy, thở hắt ra, rõ ràng hơi mệt mỏi. Thái giám bên cạnh nhận được sự ra hiệu từ Hoàng thượng rồi mới gọi cung nữ đi bưng nước. Vì Hoàng thượng ngầm đồng ý nên những người xung quanh cũng không nói gì thêm. Sau khi Hoàng thượng lau người xong, Sở Kiều Tịnh nghĩ ngợi, lấy túi châm ra khỏi tay áo, lần lượt đâm vào các huyệt vị. Trông thấy phương pháp thành thạo của nàng, sự xem thường trong lòng Lý Thái y bên cạnh lập tức biến mất. Tuy ông ta đã hành nghề y mấy chục năm nhưng có lẽ cũng không làm được như nàng. Châm bạc đã đâm vào huyệt vị hết, Sở Kiều Tịnh búng nhẹ vào đuôi châm, cùng với động tác của nàng, Hoàng thượng chỉ cảm thấy hết sức thoải mái, dường như có một dòng nước ấm đang chảy trong tĩnh mạch của cơ thể, khiến cơn đau khắp người giảm hẳn đi, vô cùng kỳ diệu. "Hay! Hay lắm!" Hoàng thượng không nhịn được mà khen ngợi, hàng lông mày nhíu chặt dần giãn ra, kinh ngạc và vui mừng ra mặt. Sở Kiều Tịnh đã quen với các trạng thái của bệnh nhân nên nét mặt không thay đổi quá nhiều, chỉ nói khẽ: "Phương pháp này có thể khơi thông mười hai kinh mạch của phụ hoàng, cải thiện tuần hoàn máu ạ." "Tốt, tốt lắm. Trên gương mặt nghiêm nghị của Hoàng thượng xuất hiện nụ cười hiếm thấy, ông ta nói thêm: "Xem ra cả Thái Y viện lớn như thế chỉ toàn lang băng, tổn thương đơn giản ở eo cũng không chữa được" "Do... do hạ quan vô dụng ạ. Xin Hoàng thượng thứ tội!!" Lý Thái y quỳ xuống đất, vô cùng sợ hãi. y "Hừ! Nếu hôm nay không có Thần Vương phi, đầu của Thái Y viện các ngươi còn không đủ cho trẫm chém" "Vâng! Hạ quan thiển cận, không ngờ Thần Vương phi lại giỏi như thế! Thần xin chịu tội với Thần Vương phi" Nói xong, Lý Thái y vừa quỳ vừa lết đến trước mặt Sở Kiều Tịnh, dập mạnh đầu, lần này ông ta đã tâm phục khẩu phục. Họ đã tìm cách cả chiều nhưng vẫn không thể xoa dịu cơn đau của Hoàng thượng, giờ nàng chỉ đâm mấy châm là Hoàng thượng đã đỡ. Y thuật như thế, bảo sao đến cả Hạ Lan thần y cũng khen! "Lý Thái y đứng dậy đi, ông cũng lo cho sức khỏe của phụ hoàng thôi. Nhưng đúng là ông vẫn cần nghiên cứu thêm về y thuật" Nếu là hồi nãy, Lý Thái y đã phản bác rồi, nhưng bây giờ ông ta lại nghiêm túc lắng nghe, gật đầu lia lịa, liên tục đáp phải. Hoàng thượng thấy ông ta như thế, cũng không quan tâm tới ông ta nữa mà ôn hòa hỏi Sở Kiều Tịnh: "Nha đầu, có phải eo trẫm sẽ khỏi sau khi rút châm không?" "Cũng không phải thế" Sở Kiều Tịnh nói, thấy dáng vẻ ngờ vực của họ, nàng thoáng do dự rồi nói tiếp: "Eo Hoàng thượng cũng không có vấn đề gì lớn. Chỉ bị căng cơ thôi" "Căng cơ? Vậy tại sao sự chữa trị của hạ quan hồi chiều lại vô dụng nhỉ!" Nhắc đến bệnh tình, Lý Thái y lại hăng hái hẳn lên, nhưng lúc này thái độ của ông ta như học sinh hỏi chuyên gia vậy. "Vì căng cơ không nghiêm trọng, với mức độ này, chỉ một lát là đỡ thôi, bệnh chính của Hoàng thượng là ở thận!" Thận? Mọi người đều đồng loạt hít sâu, mặt biến sắc, lập tức quỳ xuống đất. Nụ cười của Hoàng thượng cũng cứng đờ, nét mặt sa sầm và đáng sợ. Sở Kiều Tịnh lập tức thấy hơi đau đầu, nàng cũng do dự xem có nên nói hay không, nhưng sau này còn phải uống thuốc, không thể bịa bệnh ra được, nhỡ bị người ta phát hiện thì chính là tội khi quân. Nhưng bây giờ còn phải phổ cập kiến thức y học hiện đại, cũng rất phiền phức. "Có rất nhiều lý do dẫn đến bệnh thận, bệnh của phụ hoàng được gọi là viêm thận, loại bệnh này xuất hiện bởi rất nhiều nguyên nhân, chẳng hạn như nhiễm trùng vết thương, hoặc bị nhiễm mầm độc nào đó, hoặc do tác dụng phụ của thuốc, cũng có thể là do di truyền trong gia tộc. Có rất nhiều nguyên nhân, chỉ cần phụ hoàng phối hợp với việc điều trị là sẽ nhanh chóng khỏi hẳn" Sở Kiều Tịnh cố gắng giải thích bằng những lời mà họ hiểu được, thấy nét mặt Hoàng thượng dịu đi, nàng lặng lẽ thở phào, trông vậy thì chắc là đã hiểu rồi đấy. Nếu Hoàng thượng hiểu lầm nàng nói ông ta bị thận hư, có lẽ nàng cũng không được thoải mái. "Ồ, ra thế, bảo sao hồi nãy khi Thần Vương phi ấn một bên lưng của Hoàng thượng, Hoàng thượng lại thấy đau. Nghĩ lại thì hình như đó là vị trí của thận" Lý Thái y bỗng sực hiểu ra, lập tức nói. Sở Kiều Tịnh khẽ gật đầu, sau đó nàng bảo thái giám chuẩn bị giấy bút rồi viết gì đó, đưa cho Lý Thái y. "Mỗi ngày uống thuốc theo đơn này một lần, mỗi đêm trước khi ngủ thì tắm thuốc" Nói xong, Sở Kiều Tịnh đưa tờ giấy khác cho thái giám hầu hạ Hoàng thượng: "Đây là những điều cần kiêng trong việc ăn uống của Hoàng thượng, nhớ dặn Ngự thiện phòng, đừng quên. "Vâng, hạ quan/lão nô biết rồi" Lý Thái y và thái giám thân cận đồng thanh đáp. Sau khi dặn dò mọi chuyện xong, Sở Kiều Tịnh tính thời gian, nhanh chóng rút châm ra. Hoàng thượng được Sở Quý phi và Hoàng hậu đỡ ngồi dậy, vui mừng quan sát Sở Kiều Tịnh, má phải nàng vẫn bị vết sẹo màu tím đen che mất hơn phân nửa. Nhưng ánh sáng trong mắt nàng và khí thế của nàng lại đủ để khiến người ta quên đi vẻ ngoài kia. Người ta đồn nàng thô tục xấu xí, không tài không đức, nên ông ta chưa bao giờ chú tâm khi gặp nàng, giờ ông ta đã biết lời đồn không đúng, nàng bây giờ khiến ông ta bất giác nhớ tới một người. "Hoàng thượng, Tịnh Nhi giỏi thế kia, thần thiếp cũng không nhịn được nên muốn xin Hoàng thượng thưởng cho con bé" Thấy nét mặt của Hoàng thượng, trong mắt Sở Quý phi lóe lên cảm xúc khó hiểu, bà kéo tay ông ta, nũng nịu nói. "Ha ha, được, ban thưởng!" Giờ Hoàng thượng cảm thấy người thoải mái hẳn, không còn đau đớn nữa nên tâm trạng cũng rất tốt: "Nha đầu, nói đi, con muốn trẫm thưởng gì cho con!" "Trước đó Tịnh Nhi lỡ thánh chỉ, Tịnh Nhi đâu dám đòi phần thưởng, chỉ xin Hoàng thượng thứ tội, không phạt là được rồi ạ!" Sở Kiều Tịnh ngoan ngoãn nói. Đùa chắc, nàng nào dám đòi phần thưởng. Thưởng xong, Hoàng hậu lại gây sự, nhắc tới chuyện trước đó, chẳng phải nàng còn bị phạt ư! "Đương nhiên phải thưởng, nhưng cũng phải phạt cho ra phạt!" Hoàng thượng nghiêm nghị nói, nhưng trong mắt lại có ý cười, ông ta nói tiếp: "Trẫm ban cho con một trăm lượng vàng và một bộ trang sức, về phần Thần Vương, trẫm thấy con không lên chiến trường nên rảnh rỗi quá, con đã chuyển Dạ gia quân cho Lão Nhị một thời gian rồi, mai con lấy quân phù rồi đến Dạ gia quân nhậm chức đi. Hai người các con cùng quản lý, chứ không con rảnh quá lại quên mất mình họ gì." Sở Kiều Tịnh đang nghĩ ngợi thì lại nghe thấy Hoàng thượng nói: "Còn về hình phạt...