Vương Gia Bị Phạt Quỳ: Chồng, ngoan nào
Hoàng thượng thoáng ngừng lại, nghĩ ngợi rồi nói tiếp: "Trẫm phạt con, ngày mai vào cung để giảng dạy cho đám cổ hủ ở Thái Y viện" Sở Kiều Tịnh nghe thấy thế thì lập tức nhíu mày, nói với vẻ ấm ức: "Hoàng thượng, hay người thu hồi phần thưởng của con đi" Đùa đấy à, đám người ở Thái Y viện toàn ỷ vào việc mình được làm trong cung mà mắt cao hơn đầu, xem thường thầy thuốc khác. Một ngày của nàng đã mệt mỏi lắm rồi, nếu bắt nàng ứng phó với họ nữa thì có khác gì giết nàng đâu. "Phần thưởng của trẫm, làm gì có chuyện nói thu hồi là thu hồi!" Hoàng thượng thổi râu, trừng mắt nói! "Hoàng thượng, người nói là phạt con bé nhưng rõ ràng đang thưởng cho nó mà. Rồi nó lại sinh hư mất" Ánh mắt Sở Thừa tướng sâu thẳm, cuối cùng ông nghiêm nghị nói. Hoàng thượng không quan tâm, chỉ liếc ông rồi hừ lạnh: "Tuy trẫm không tiếp xúc với nha đầu này quá nhiều, nhưng cũng biết tính nó thờ ơ, thiếu kiên nhẫn, bắt nó giao thiệp với đám cổ hủ kia đã là phạt nó rồi. Hơn nữa, trẫm thấy ngươi đã chiều nó mười tám năm nhưng cũng có làm hư nó đâu! Trẫm đã quyết định rồi, cứ thế đi" Sở Kiều Tịnh đang định nói thêm gì đó, thấy Dạ Chí Thần lắc đầu với mình, đành phải thôi. "Tịnh Nhi tuân lệnh!" "Được rồi, lui xuống hết đi, Sở Thừa tướng ở lại chơi ván tiếp theo với trẫm!" "Nhi thần/thần thiếp cáo lui!" Mọi người đồng loạt lui ra ngoài, Sở Thừa tướng nhìn theo bóng lưng rời đi của Sở Kiều Tịnh, hình như đang suy nghĩ điều gì đó, trong mắt xuất hiện vẻ lo lắng. "Sở Thừa tướng đang nghĩ gì mà ngẩn ra thế, nói trẫm nghe xem?" Nghe thấy Hoàng thượng nói thế, Sở Thừa tướng lập tức hoàn hồn, cúi người hành lễ với Hoàng thượng: "Thần chỉ lo tính cách của tiểu nữ không tốt rồi khiến Thái Y viện náo loạn. Chi bằng Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã đưa ra đi ạ" "Ngồi xuống đi." Nói xong, Hoàng thượng chăm chú nhìn Sở Thừa tướng ở phía đối diện, như đang tự hỏi gì đó, sau đó ông ta nói: "Nếu trẫm đã nói ra thì đương nhiên sẽ không thu hồi. Sở Thừa tướng không cần lo lắng, nha đầu này giỏi nắm bắt người khác hơn ngươi, không biết đã xảy ra chuyện gì, hôm nay nhìn nó, ta càng thấy nó giống muội muội kia của ngươi..." Sở Thừa tướng sửng sốt, trong mắt lóe lên vẻ bối rối: "E là Hoàng thượng nhìn nhầm rồi, Sở Quý phi dịu dàng ngoan ngoãn từ nhỏ, tiểu nữ đâu thể sánh bằng" "Ngươi ngày càng giỏi đánh trống lảng nhỉ." Hoàng thượng trừng mắt nhìn ông, nghịch bàn cờ, dường như trong mắt có sự hoài niệm: "Ngươi biết trẫm đang nhắc tới ai mà!" Sở Thừa tướng ngồi đối diện Hoàng thượng, nét mặt vẫn thản nhiên, nhưng bàn tay đang nắm chặt trong tay áo đã cho thấy cảm xúc của ông lúc này. Hôm sau, Sở Kiều Tịnh bị gọi dậy từ sáng sớm, có người trong cung tới đón nàng. Sở Kiều Tịnh nằm trên giường, trùm chăn kín đầu. Hoàng thượng sợ nàng lại đến muộn hoặc lấy cớ không đi, cho nên dứt khoát cho người tới tận nơi đón nàng luôn. Phiền quá! Nhớ thời hiện đại thật đấy, tuy mệt nhưng nàng thích sử dụng thời gian thế nào cũng được! "Vương phi, Trần công công chờ cũng lâu rồi. Người mau dậy đi ạ" Mai Anh lo lắng nài nỉ, dáng vẻ trông như có thể bật khóc bất cứ lúc nào. "Trần công công?" Sở Kiều Tịnh lập tức vén chăn lên: "Người bên cạnh Hoàng thượng ấy à?" Mai Anh thấy Sở Kiều Tịnh có phản ứng thì vội đáp: "Vâng" "Rửa mặt cho ta đi!" Sở Kiều Tịnh lập tức đứng dậy: "Mai Anh, mau lên!" Hoàng thượng cử cả người bên cạnh tới, đúng là không định cho nàng thoải mái rồi. Nàng bỗng nhớ ra điều gì đó, bèn nhìn về phía Mai Anh: "Đúng rồi, hôm qua ta về phòng kiểu gì thế Nàng nhớ sau khi ra khỏi cung, nàng đã ngủ thiếp đi trên xe ngựa. Chẳng lẽ... "Vương gia bế người về ạ." Quả nhiên... Sở Kiều Tịnh cũng đang nghĩ xem có phải Dạ Chí Thần đã bế nàng xuống không. Nhưng sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, gương mặt tuấn tú tà mị của Dạ Chí Thần bỗng xuất hiện trong đầu, mặt nàng bất giác ửng hồng. Mãi đến khi Mai Anh gọi nàng, nàng mới kiểm soát được cảm xúc khó hiểu trong lòng, trang điểm trước gương đồng. Sở Kiều Tịnh nhanh chóng sửa soạn xong, nàng vừa ra khỏi phòng đã thấy Trần công công đang thong thả thưởng thức trà. "Để Trần công công chờ lâu rồi." Thấy Sở Kiều Tịnh, Trần công công vội đặt chén trà xuống, đứng dậy hành lễ: "Lão nô bái kiến Thần Vương phi" "Trần công công mau đứng dậy đi. Sở Kiều Tịnh khoát tay áo rồi nhìn về phía Mai Anh. Mai Anh hiểu ý, đưa ít bạc cho ông ta. "Sáng sớm ra đã bắt công công chờ lâu như thế, đúng là không nên, số bạc này xem như để tạ lỗi" Sở Kiều Tịnh mỉm cười đúng mực, nói bằng giọng thành khẩn. Trần công công thấy thế, lập tức đẩy lại: "Không dám, Thần Vương phi cao quý, cho dù lão nô chờ thêm nửa ngày nữa cũng không sao." "Sau này còn phải nhờ công công chỉ bảo đôi điều trong cung. Công công đừng từ chối chút bạc này" "Vậy... lão nô đành nhận số bạc này" Trần công công suy tư, nhận lấy bạc rồi nói tiếp: "Nhưng Thần Vương phi đã chữa khỏi cho Hoàng thượng, giờ Hoàng thượng còn cử lão nô tới đón Thần Vương phi, rõ ràng cách đối xử này không giống những người khác. Sau này lão nô phải nhờ Thần Vương phi chỉ dạy mới phải." Sở Kiều Tịnh mỉm cười, chỉ về phía ngoài: "Công công cứ đùa, chúng ta đi thôi. "Mời Thần Vương phi. Sau khi nói xong, Sở Kiều Tịnh lên xe ngựa. Một lát sau, xe ngựa chạy vào cung với tốc độ ổn định, Sở Kiều Tịnh được Trần công công dẫn đến Thái Y viện. "Lão nô bái kiến các vị đại nhân, Hoàng thượng bảo lão nô đưa Thần Vương phi tới đây. Nếu có vấn đề gì thì các vị đại nhân cứ hỏi Thần Vương phi là được" "Bái kiến Thần Vương phi" Đám người nghe thấy thế thì lập tức quỳ xuống hành lễ, nhưng giọng điệu của họ lại có vẻ uể oải và khinh thường. Trần công công là người nhạy bén trong cung, đương nhiên có thể hiểu được cảm xúc của họ, nhưng cũng không tiện nói gì, chỉ chắp tay với Sở Kiều Tịnh: "Lão nô đi hầu hạ Hoàng thượng trước đây. Nói xong, Trần công công quay người rời khỏi Thái Y viện. Trần công công vừa đi, đám người cũng đứng hết dậy, quay lại chỗ của mình, việc ai nấy làm, không ngó ngàng gì tới Sở Kiều Tịnh. Sở Kiều Tịnh cũng không tức giận, họ ngó lơ nàng càng tốt, nàng cũng được rảnh rang. Thế là nàng tìm một chỗ ngồi, cầm đại một cuốn sách lên, vô tư ngồi đọc sách. Chẳng biết bao lâu sau, Sở Kiều Tịnh sắp ngủ gật tới nơi thì bỗng nghe thấy có người gọi mình, nàng mở mắt ra. "Thần Vương phi, người đến rồi đấy à?" Hờ... Nàng có thể nói nàng không tới không? "Ừ." Sở Kiều Tịnh nghĩ ngợi rồi vẫn đáp: "Chào buổi sáng, Lý Thái y" "Chào buổi sáng, Thần Vương phi cứ gọi hạ quan là Sở Thái y là được. Hôm nay hạ quan đã bảo Nội vụ phủ làm bảng tên rồi, mai sẽ đưa tới." Lý Thái y ung dung nói, vì ông ta đang cười nên có thể thấy rõ nếp nhăn trên mặt ông ta. Các Thái y thấy Lý Viện trưởng luôn lạnh lùng nghiêm túc lại có thái độ như thế thì đều ngừng tay nhìn về phía họ. "Ta chỉ nói thế thôi, Lý Thái y không cần nghiêm túc đến thế" Hôm qua nàng đang sốt ruột, muốn kết thúc cho mau nên mới nói thế. Nàng không ngờ Lý Thái y lại đổi họ thật. "Không, đương nhiên phải nghiêm túc chứ, do hạ quan thiển cận, suýt gây ra họa lớn, nếu không có Thần Vương phi, có lẽ giờ Thái Y viện đã gặp họa rồi"