Vương Gia Bị Phạt Quỳ: Chồng, ngoan nào

 

Lý Thái y nói rất chân thành, hôm qua sau khi quay về, ông ta vẫn luôn nghĩ tới trình tự chữa trị của Sở Kiều Tịnh, bỗng nhận ra sau khi chẩn đoán được vấn đề, Sở Kiều Tịnh đã bảo người lau chỗ thuốc mà ông ta bôi cho Hoàng thượng đi. Ông ta nghĩ đi nghĩ lại, giở sách cổ ra xem giữa đêm, mới phát hiện người bị bệnh thận phải tránh Bách Lý Hương, nó có trong dầu thuốc mà ngự y bôi cho Hoàng thượng. Sở Kiều Tịnh biết rõ chuyện này, nhưng lại không báo với Hoàng thượng. Thế nên đúng là Sở Kiều Tịnh đã cứu Thái Y viện. "Đó đều là việc mà ta phải làm. Nhưng người hành nghề y không nên có sai sót, sau này Lý Thái y phải cẩn thận hơn" Sở Kiều Tịnh bình thản nói. Nhưng nàng cũng biết, chuyện này cũng không trách ông ta được, vốn dĩ bệnh của Hoàng thượng đã rất dễ khiến người ta hiểu nhầm là tổn thương ở eo, trong thời đại không có thiết bị hiện đại này, việc chẩn đoán sai bệnh cũng không hiếm thấy. "Vâng, hạ quan xin ghi nhớ lời dạy của Thần Vương phi. Lý Thái y thành khẩn cúi đầu, khiến đám người tròn mắt kinh ngạc. "Lý Viện trưởng, đừng nói hôm nay ông ăn nhầm cái gì nên điên rồi nhé" "Tại hạ cũng nghĩ thế, tuy Hoàng thượng đã bảo Thần Vương phi giảng dạy cho chúng ta, nhưng một cô nhóc như Vương phi thì biết gì, có lẽ đây chỉ là trò tiêu khiển của vương công quý tộc. "Chẳng phải vì Thần Vương phi chữa khỏi cho Hoàng thượng nên Hoàng thượng mới cử nàng ta tới đây ư? Theo tại hạ thấy, chẳng qua đúng lúc thuốc của Thái Y viện chúng ta phát huy tác dụng nên nàng ta mới được hưởng ké thôi" Đám người bàn tán xôn xao, ai cũng nhìn Sở Kiều Tịnh với vẻ khinh thường. Lý Thái y đứng dậy quay người, lại quay về với dáng vẻ nghiêm túc trước đó: "Nói nhiều như thế, đã nghiên cứu y thuật hết chưa? Hay thuốc mà các ngươi điều chế sắp có hiệu quả rồi?" Lý Thái y quở trách, thấy mọi người đều đã im lặng thì mới mỉm cười, quay sang nói với Sở Kiều Tịnh: "Chẳng biết hôm nay Thần Vương phi định dạy gì đây?" "Ta chưa chuẩn bị, nếu ai có chỗ nào không hiểu thì cứ hỏi thôi" Sở Kiều Tịnh tiếp tục đọc y thư để giết thời gian. "Lại còn chưa chuẩn bị nưa chứ. Có khi không biết gì hết, chỉ giả vờ là mình có y thuật cao siêu thôi" Có người bỗng làu bàu, giọng ông ta không lớn không nhỏ, vừa hay truyền vào tai của tất cả mọi người. Lý Thái y lập tức trừng mắt, đang định nổi đóa thì giọng nói nhẹ nhàng và từ tốn của Sở Kiều Tịnh đã vang lên. "Vị thái y này đang nghi ngờ Hoàng thượng à?" "Chuyện này... chuyện này liên quan gì tới Hoàng thượng chứ!" "Bổn vương phi do Hoàng thượng cử tới, ông nói xem có liên quan hay không?" Giọng Sở Kiều Tịnh vẫn không có gì thay đổi, nhưng lại mang đến áp lực vô hình. Lý Thái y vuốt râu, trong mắt xuất hiện ý cười. Hừ, một đám người thiển cận, các ngươi cũng phải trải nghiệm cảm giác của lão phu hôm qua thì mới biết được thế nào là núi cao còn có núi cao hơn. "Hừ, đương nhiên bọn ta sẽ nghe lệnh Hoàng thượng, nhưng Thái Y viện nhiều việc lắm, nếu bắt chúng ta làm chuyện vô nghĩa này với Thần Vương phi thì xin thứ lỗi, bọn ta không nghe theo được!" Đối phương ăn nói rất hùng hồn, khiến ánh mắt của mọi người khi nhìn Sở Kiều Tịnh càng thêm khinh thường và thù địch hơn. Lý Thái y thấy mọi người đều như thế, sợ chọc giận vị Bồ Tát đang ngồi đây, vội hòa giải. "Hôm qua Hoàng thượng lâm bệnh, chúng ta đều bó tay, còn Thần Vương phi chỉ châm mấy châm, Hoàng thượng đã có thể đứng dậy đi lại như không bị gì. Nếu Vương phi bất tài thật, có lẽ Thái Y viện chúng ta cũng chỉ toàn lang băm!" "Hôm nay Lý Viện trưởng nịnh nọt nàng ta như thế, chắc đã nhận được lợi ích gì rồi" Một thái y mặt dài nhếch môi, nói bằng giọng điệu quái gở. "Hồ Thái y, ông đừng nói linh tinh, sư phụ ta đâu phải loại người ham hư vinh như thế!" Nghe thấy người này nói thế, một người trẻ tuổi hơn bất mãn nói. Sau đó đối phương nhìn Lý Thái y với vẻ chân thành: "Sư phụ, người cứ nói cho bọn con biết, có phải Thần Vương phi đã dùng quyền thế để ép buộc người không! Có phải nàng ta đã uy hiếp người, bắt người đổi họ và tâng bốc nàng như thế không ạ, nếu đúng thế thật, cho dù nàng ta là Vương phi, Thái Y viện chúng ta cũng sẽ cùng nhau bẩm báo Hoàng thượng. Để đòi lại công bằng cho người!" "Phut!" Nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hai người, Sở Kiều Tịnh lập tức cười thành tiếng, một lúc sau mới ngừng được. Lý Thái y bên cạnh vô cùng tức giận, chỉ vào đám người, một lúc lâu sau vẫn không nói nên lời. "Thôi được, nói đủ rồi, hôm nay bổn vương phi sẽ dạy các vị một bài! Để các vị tâm phục khẩu phục!" Sở Kiều Tịnh vươn vai rồi nhìn thái y mặt tròn vừa lên tiếng bằng ánh mắt ẩn chứa ý cười: "Nhân tiện minh oan cho ta luôn. Giọng nàng có ý trêu đùa, Lý Thái y thấy thế, chỉ muốn tát tên đồ đệ ngốc của mình một phát. Giờ Sở Kiều Tịnh đã là thần tượng của ông ta, sau này ông ta còn mong nàng sẽ dạy mình đôi điều, vậy mà không ngờ đồ đệ của ông ta lại nói mấy câu ngu ngốc như thế! "Thần Vương phi, đồ đệ của hạ quan không biết giữ miệng, mong người không trách tội!" "Không sao! Bổn vương phi thấy suy nghĩ của ông ta rất mới lạ" Sau đó, Sở Kiều Tịnh lạnh lùng nhìn mọi người: "Bất cứ ai trong số các vị cũng có thể đặt câu hỏi về những gì mà mình đã nghiên cứu cả đời, để xem xem có thể đánh bại bổn vương phi không" "Thần Vương phi mạnh miệng thật đấy, nếu Vương phi có y thuật cao siêu thật thì cứ chữa khỏi mặt của mình đi, chẳng phải sẽ thuyết phục hơn à!" Sau khi Hồ Thái y nói xong, những người khác bắt đầu quan sát mặt nàng một cách có chủ đích, ai cũng có vẻ chế giễu rõ rệt. "Bổn vương phi không chữa mặt mình cũng là để chừa lại chút thể diện cho những người tự nhận là thầy thuốc như các vị đấy" Sở Kiều Tịnh nhíu mày, chỉ vào người vừa nói: "Ông nói nhiều đấy nhỉ, vậy bắt đầu từ ông đi, đừng nói với ta rằng ông nói nhiều như thế vì sợ không thắng nổi ta nhé?" "Lão phu sợ Thần Vương phi bề mặt thôi." "Nói nhảm nhiều thật!" Sở Kiều Tịnh ngoáy tai, nói với vẻ mất kiên nhẫn: "Mau lên, bổn vương phi còn phải về ngủ!" Hồ Thái y định phản bác thì thấy Lý Viện trưởng bên cạnh sầm mặt nhìn mình, đành nuốt những lời định nói xuống bụng. Ông ta nghĩ ngợi rồi hỏi vấn đề mà ông ta nghĩ là khó nhất. Hừ, hồi ấy ông ta phải nghiên cứu rất lâu thì mới hiểu vấn đề này, ông ta phải đánh tan sự kiêu ngạo của nàng. Trong lúc ông ta đang đắc ý, Sở Kiều Tịnh gần như không suy nghĩ mà trả lời luôn. Câu trả lời này khiến Hồ Thái y sững sờ, sau đó ông ta không phục, hỏi thêm vấn đề khác. Sở Kiều Tịnh gần như không cần suy nghĩ, trả lời từng câu một. Mấy câu hỏi liền đều thế cả, chuyện này khiến Hồ Thái y không dám tin. Lúc này mọi người cũng giống ông ta, họ thi nhau bước lên để đặt câu hỏi, Sở Kiều Tịnh vẫn đối đáp trôi chảy. Nhoáng cái đã hết nửa canh giờ, sự khinh thường ban đầu của mọi người đã chuyển thành khâm phục. Cách họ đặt câu hỏi cũng dần trở nên thành khẩn hơn, không đưa ra những câu để làm khó nàng nữa, mà cần Sở Kiều Tịnh giải đáp thật. "Được rồi, giờ đến bổn vương phi đặt câu hỏi" Sở Kiều Tịnh xua tan cảm giác buồn chán vừa rồi, đứng dậy: "Chờ ta một chút" Nói xong, Sở Kiều Tịnh cẩn thận đặt đồ trong tay lên bàn, như thể giá trị của cây linh dược này là không thể đo đếm được.