Vương Gia Bị Phạt Quỳ: Chồng, ngoan nào
"Được rồi, ta đặt linh dược ở đây, bổn vương phi đói rồi, phải đi kiếm đồ ăn, buổi chiều ta sẽ tới kiểm tra đáp án của các vị" Nói xong, Sở Kiều Tịnh rời đi, sau đó lại quay người lại như vừa nhớ ra điều gì đó: "Đúng rồi, đừng làm hỏng đấy nhé!" Các thái y của Thái Y viện đã chứng kiến học thức của nàng, không còn khinh thường như ban đầu nữa, ai cũng cung kính gật đầu lia lịa, đáp vâng. Sở Kiều Tịnh vừa ra khỏi Thái Y viện, một tiểu thái giám ở phía đối diện đã bước đến. Thấy Sở Kiều Tịnh, hắn ta lập tức cung kính tới gần: "Thần Vương phi, Hoàng thượng và Sở Quý phi cử nô tài tới gọi người sang dùng bữa ạ!" "Dùng bữa?" Giờ nàng đang cầu được ước thấy à? Tuy nàng không muốn ngồi chung với Hoàng thượng lắm, nhưng có sẵn đồ ăn rồi thì vẫn tốt hơn là tìm đồ ăn khắp nơi. "Được rồi, đi ăn thôi. Ngươi dẫn đường đi!" Sở Kiều Tịnh đi mấy vòng theo tiểu thái giám, tới Dưỡng Tâm điện. Vừa tới cửa, mùi đồ ăn đã ập tới, bụng Sở Kiều Tịnh réo hai tiếng không có chút tiền đồ nào. Nàng chưa ăn gì từ tối qua đến giờ, đã đói không chịu nổi từ nãy rồi. Thế là nàng rảo bước, đi vào điện. "Tham kiến Hoàng thượng, Quý phi nương nương" "Nha đầu tới rồi à, mau đứng dậy, lại đây dùng bữa đi." Giọng nói sang sảng của Hoàng thượng có vẻ hiền từ. Sở !uý phi bên cạnh cũng mỉm cười, lập tức đứng dậy, bước đến bên Sở Kiều Tịnh, kéo nàng ngồi xuống cạnh mình: "Lần nào cô mẫu gặp con cũng không nói được mấy câu đàng hoàng. Nhìn con xem, gầy quá đấy" "Tạ ơn Hoàng thượng, Quý phi nương nương, Tịnh Nhi không gầy đâu, còn béo lên đấy ạ. Sở Quý phi nghe thấy thế thì trìu mến vuốt tóc nàng. Sở Kiều Tịnh lớn thế này rồi nhưng vẫn chưa được ai xoa đầu một cách thân mật như thế, thấy hơi không quen nên rụt cổ lại. Dường như Sở Quý phi cũng nhận ra sự gượng gạo của nàng, bèn mỉm cười rụt tay lại. Đúng lúc bầu không khí giữa hai người đang hơi kỳ lạ, Hoàng thượng gọi nha hoàn gắp thức ăn rồi mỉm cười: "Nha đầu, sao cứ dán mắt vào thức ăn thế. Đừng ngại, mau ăn đi." Thấy cuối cùng ông ta cũng nhắc đến mục đích lần này - ăn cơm, nét mệt mỏi giữa lông mày nàng lập tức dịu đi, nàng cầm đũa lên, ăn như thể xung quanh không còn ai khác. Nàng không quan tâm tới ánh mắt của hai người bên cạnh, có quan tâm, dò xét, hoài niệm và cả lo lắng! "Trẫm nghe nói con đã đặt câu hỏi cho các thái y ở Thái Y viện à?" Sau cùng, Hoàng thượng vẫn cắt ngang tiếng bát đũa. Sở Kiều Tịnh nuốt thức ăn xuống rồi mới gật đầu, đáp: "Vâng" "Cây... linh dược kia... có thể làm khó họ thật à?" Hoàng thượng hỏi với vẻ ngờ vực. Tuy y thuật của đám thái y kia không bằng Sở Kiều Tịnh, nhưng cũng không kém cỏi, hơn nữa ai cũng đến tuổi cha hoặc ông nàng rồi. Họ vẫn có tài thật. Hoàng thượng cũng tò mò rốt cuộc nàng có thể gây khó khăn cho họ không. "Đương nhiên là thật ạ. Tịnh Nhi đã đánh cuộc một trăm lượng vàng đấy!" Nói xong, Sở Kiều Tịnh lại cho bánh quế vào miệng, tiếp tục nhai. Hoàng thượng thấy nàng ăn ngon miệng như thế thì cũng không hỏi tiếp nữa, đến khi nàng lại nuốt thức ăn xuống, ông ta mới tò mò hỏi: "Vậy cây linh dược đó tên gì" Sở Kiều Tịnh ngước mắt nhìn thoáng qua Hoàng thượng, suy tư chốc lát, đúng lúc mọi người xung quanh đều nghĩ nàng sắp nói. Thì nàng bỗng cười hì hì, đôi mắt càng thêm sáng ngời hơn: "Chiều nay Hoàng thượng sẽ biết thôi ạ!" Nực cười, cả một trăm lượng vàng đấy, sao nàng có thể tiết lộ trước được, nhỡ có ai lỡ miệng thì sao. Hoàng thượng không nhận được câu trả lời mà mình muốn nhưng cũng không tức giận, còn phá lên cười. "Nha đầu này, tính con giống Sở Thừa tướng thật, chẳng sợ trẫm chút nào!" "Sao Hoàng thượng lại nói thế, người là minh quân, đương nhiên sẽ không trách tội người khác vì chuyện nhỏ như thế rồi." Nói xong, nàng lại gắp cá lên ăn tiếp. Hoàng thượng thấy nàng ăn ngon miệng thì cũng thấy thèm theo, bèn gắp thức ăn, bắt đầu dùng bữa. Sở Quý phi bên cạnh thấy thế, không biết đang nghĩ gì, trong mắt xuất hiện vẻ u sầu không sao biến mất được. Sau khi ăn xong, Sở Kiều Tịnh được Sở Quý phi giữ lại để trò chuyện về cha mẹ nàng. Từng tiếng trôi đi, Sở Kiều Tịnh ước lượng thời gian, sau đó tạm biệt Hoàng thượng và Sở Quý phi rồi đến Thái Y viện. Khi nàng vào Thái Y viện, đám người đang túm tụm lại. "Các vị có kết quả chưa? Ta đã chuẩn bị xong một trăm lượng vàng rồi!" Sở Kiều Tịnh ăn uống no nê, giọng cũng to hơn một chút. Đám người lắc đầu với vẻ ủ rũ và hụt hẫng. "Thần Vương phi, hạ quan đã nghĩ cả buổi chiều nhưng vẫn không biết đây là linh dược gì" "Không biết ư? Sao có thể chứ." Sở Kiều Tịnh vờ giật mình rồi lại nói với dáng vẻ "ta chỉ muốn tốt cho các ngươi thôi": "Hay các vị nghĩ kỹ lại xem? Đơn giản lắm, ta đã nhận ra thứ này từ khi còn bé rồi" Nghe thấy thế, những người khác ngượng chín mặt, hồi nãy họ còn chế giễu nàng bất tài, phải ỷ vào thân phận để tới đây. Bây giờ xem ra, họ mới là người bất tài, người ta đã biết đây là thứ gì từ khi còn bé, còn họ nghiên cứu ở đây lâu như thế, giở đủ loại y thư nhưng vẫn không biết nó là gì. "Thần Vương phi có học thức như thế, đương nhiên bọn ta sẽ không đoán ra. Đúng là bọn ta không biết linh dược này, trông nó không khác gì cỏ dại bình thường, nhưng chỉ có ba sợi rễ. Linh dược này quả là hiếm thấy thật" Sở Kiều Tịnh nhịn cười, nhún vai với vẻ bất đắc dĩ: "Được rồi, vậy bổn vương phi phải công bố đáp án thôi, khi đó các vị cũng hết duyên với một trăm lượng vàng kia nhé." "Xin Thần Vương phi công bố đáp án!" Đám người đều chắp tay, nói. Sở Kiều Tịnh hắng giọng, nét mặt trở nên nghiêm túc, chậm rãi nói: "Các vị đi theo ta." Nói xong, nàng ra khỏi phòng, dẫn đám người ra sân, giữa lúc mọi người đang ngơ ngác, nàng chỉ vào góc tường. "Các vị qua đó tìm đáp án đi" Đám người bước đến bên tường theo ý nàng, khi thấy thứ mọc dưới đất, họ như hiểu ra điều gì đó, lập tức cảm thấy mình bị đùa bỡn. Sở Kiều Tịnh nhíu mày, lạnh lùng nói: "Có phải các vị nghĩ ta đang đùa bỡn các vị không?" "Đúng là bọn hạ quan đã thất lễ với Vương phi, nhưng người làm thế, cũng quá... quá đáng quá đấy!" "Ồ? Cho dù bổn vương phi có mục đích gì, tại sao các vị còn không nhận ra cỏ dại cơ bản nhất thế" "Đương nhiên bọn hạ quan nhận ra, nhưng bọn ta đâu ngờ Thần Vương phi lại hỏi câu đơn giản như thế. Chẳng những người gọi nó là linh dược, cẩn thận nâng niu một cây cỏ dại mà còn treo thưởng bằng một trăm lượng vàng! Thế nên... "Thế nên phần thưởng của bổn vương phi chính là lý do khiến các vị không nhận ra nó à?" "Với tư cách là một thầy thuốc, liệu các vị có khả năng phán đoán của riêng mình không? Chỉ vì thái độ, vì cách gọi của một người hay một đám người với nó mà các vị đã bị đồng hóa, mù quáng đánh mất nhận thức và phán đoán của mình, bao gồm cả vô số y thư mà các vị đã đọc bao năm à!" "Chẳng hạn như ban đầu, khi thấy thái độ của bổn vương phi, mọi người đều đồn bổn vương phi không tài không đức, thế nên các vị cũng chụp mũ cho bổn vương phi vì lời người khác nói, nhưng thực tế thì sao? Trăm nghe không bằng một thấy, các vị từng này tuổi rồi mà vẫn không hiểu điều đó à? Nếu các vị đã làm thầy thuốc thì không nên như thế!" Lời Sở Kiều Tịnh nói khiến đám người đỏ mặt, ủ rũ cúi đầu. Sở Kiều Tịnh vừa ra khỏi cửa thì đã nghe thấy tiếng vỗ tay vang lên bên cạnh.