Vương Gia Bị Phạt Quỳ: Chồng, ngoan nào
Sở Kiều Tịnh ngẩng đầu nhìn về phía nơi phát ra tiếng, trông thấy một nữ tử mặc váy xanh được tô điểm bởi những bông hoa trắng đang đứng trên cây cổ thụ cạnh cửa Thái Y viện, tươi cười nhìn nàng. Thấy nàng nhìn sang, nử tử nhảy xuống khỏi cây, theo động tác của nàng ấy, cành lá trên cây rung lên, lá rụng bay phấp phới, bổ trợ cho nhau, mang đến cảm giác như tiên nữ hạ phàm. Trong lúc Sở Kiều Tịnh đang suy nghĩ, nữ tử đã đáp xuống trước mặt nàng, khi đối mặt ở khoảng cách gần, chỉ thấy da nử tử trắng nõn, đôi mắt hạnh tinh nhanh và sáng ngời, sống mũi cao, đôi môi hồng tươi tắn, khi cười còn có hai lúm đồng tiền tinh nghịch và đáng yêu. "Ngươi chính là Thần Vương phi à?" Giọng nữ tử nhẹ nhàng và ngọt ngào. Sở Kiều Tịnh hoàn hồn lại, mỉm cười tự nhiên: "Đúng thế." "Ngưỡng mộ đã lâu. Nhưng... trông ngươi không giống lời đồn lắm." Nữ tử quan sát nàng, nhưng trong mắt không hề có ác ý, nàng ấy nói tiếp: "Nhưng mà... trước giờ ta không tin lời đồn, ngươi rất đẹp rất ưu tú, thông minh sáng suốt hơn bất cứ ai ở trong cung!" Sở Kiều Tịnh không ngờ hôm nay lại được người ta đánh giá như thế, nếu hồi nãy nàng ấy đã nghe nàng nói chuyện rồi không tin vào lời đồn, khen nàng thông minh, nàng cũng không thấy lạ lẫm gì. Nhưng giờ nàng ấy lại khen nàng đẹp, chuyện này khiến Sở Kiều Tịnh bất giác sờ mặt mình, chỉ sợ vết sẹo để ngụy trang đã rơi ra. Nhưng nàng cũng không thấy có gì khác thường. Nữ tử kia thấy thế, tưởng mình đã đâm trúng chỗ đau của nàng, sợ nàng hiểu lầm nàng ấy đang chế giễu nàng, vội giải thích: "Ta nói nghiêm túc đấy, Hoàng... Hoàng thái hậu từng nói, vẻ đẹp của mỹ nhân nằm ở cốt cách chứ không phải bề ngoài. Trong mắt ta, ngươi đẹp hơn bất cứ ai khác. ở Sở Kiều Tịnh nhìn đôi mắt trong veo và chân thành của nàng ấy, biết nàng ấy không lấy lệ nên bèn mỉm cười thấu hiểu. "Cảm ơn, ngươi là người đầu tiên khen ta như thế đấy" Nữ tử đang định nói gì đó thì bỗng nghe thấy tiếng gọi ồn ào từ phía xa, nàng ấy lập tức rút trâm cài trên đầu ra, nắm lấy tay Sở Kiều Tịnh: "Ta tặng ngươi cái này, những người thân thiết đều gọi ta là Linh Nhi, nhận quà của ta rồi thì sẽ là bạn ta, sau này chúng ta sẽ còn thường xuyên gặp mặt." Nói xong, nàng ấy cười hì hì, chạy về phía xa. Tiếng cười của nàng ấy ngọt ngào và êm tai, mang lại cảm giác kỳ ảo, Sở Kiều Tịnh nhìn theo bóng dáng đã đi xa của nữ tử, nếu không có cây trâm trên tay, nàng đã cảm thấy mọi thứ đều không chân thực. Nhưng Sở Kiều Tịnh chỉ coi nữ tử đến nhanh mà đi cũng vội này như hoa phù dung sớm nở tối tàn, tuy đẹp nhưng không để trong lòng. Nàng nghĩ đây chỉ là trò tiêu khiển tẻ nhạt của Công chúa nào đó trong cung cấm thôi. Vì mục đích vào cung của Sở Kiều Tịnh đã hoàn thành nên nàng cũng rời cung. Nhưng nàng không biết chuyện xảy ra ở Thái Y viện hôm nay đã lan truyền khắp hoàng cung ngay trong hôm đó, họ nói Sở Kiều Tịnh đã tranh luận với đám cổ hủ, sau cùng chiến thắng, hơn nữa việc cỏ dại mà nàng hái bừa đã khiến thái y của Thái Y viện bỏ cả cơm trưa, ra sức nghiên cứu cũng trở thành đề tài bàn tán của mọi người trong lúc trà dư tửu hậu. Sau khi biết chuyện, Hoàng hậu không ngừng đập phá đồ trang trí trong phòng, bà ta vốn không thích người của Sở gia, giờ càng thêm căm ghét Sở Kiều Tịnh. Phía bên kia, Sở Kiều Tịnh nhanh chóng quay lại Vương phủ, vì biểu hiện của nàng trong khoảng thời gian này, hơn nữa thỉnh thoảng nàng còn chữa bệnh cho người hầu trong phủ nên danh vọng của nàng ở Thần Vương phủ liên tục tăng lên, dọc đường đi, ai thấy nàng đều sẽ tích cực hành lễ. Nếu nói Dạ Chí Thần như thiên thần trong lòng họ, tuy tôn kính nhưng lại lạnh lùng và cao vời vợi, không thể chạm tới. Thì Sở Kiều Tịnh lại như Bồ Tát hạ phàm trong lòng họ, vẫn tôn kính nhưng lại gần gũi hơn. Sự tôn trọng và những lời thì thầm khen ngợi của đám người hầu khiến người đứng sau Sở Kiều Tịnh ở cách đó không xa nghiến chặt răng. "Tỷ tỷ dạy học trong cung có ổn không? Tỷ về từ lúc nào thế" Sở Kiều Tịnh đang bảo mấy nha hoàn bưng giúp nàng chậu nước ấm về viện thì một giọng nói lanh lảnh bỗng vang lên sau lưng. Sở Kiều Tịnh không cần nghĩ cũng biết đó là ai, nàng bất đắc dĩ nguýt mắt, lập tức quay lại. "Đương nhiên là ổn, sao muội muội lại có thời gian để tới vườn hoa đi dạo thế. Thượng Quan Ý thấy nàng vẫn thản nhiên thì thầm khinh thường, thái y trong cung là những người giỏi nhất trong số các thầy thuốc, sao họ có thể chịu nghe một con nhãi toàn tiếng xấu giảng bài chứ! Nàng ta cũng muốn xem xem nàng định sĩ diện tới lúc nào! "Sao tỷ tỷ lại nói thế, muội muội không được thường xuyên ra ngoài giống tỷ tỷ. Trước khi xuất giá, mẹ muội đã dạy muội, xuất già xong phải ở yên trong viện, thế nên lúc rảnh rỗi, muội muội cũng chỉ biết đi dạo trong vườn hoa thôi" Đương nhiên nàng ta sẽ không nói cho con ả xấu xí này biết rằng Vương gia và Thất Vương gia vừa quay lại từ quân doanh, giờ đang trò chuyện trong vườn hoa. Do đó nàng ta mới cố tình sửa soạn rồi tới đây. Nhưng có lẽ con ả xấu xí này cũng biết Vương gia đang ở đây nên mới đi đường này. Sở Kiều Tịnh nghe thấy những lời lẽ quái gở của nàng ta, không khỏi nhíu mày: "Thượng Quan Ý, ở đây chỉ có chúng ta thôi, ngươi giả vờ không thấy mệt à? Nói vòng vo như thế cũng chỉ để cho sướng miệng thôi" "Bổn vương phi bận lắm, không hơi đâu mà đếm xỉa tới người! Tốt nhất ngươi đừng rỗi việc là lại sấn đến trước mặt ta nữa!" Nói xong, Sở Kiều Tịnh không quan tâm tới nàng ta nữa, chuẩn bị quay người rời đi. "Sở Kiều Tịnh, ngươi là Thần Vương phi thì đã sao chứ, Thần ca ca không yêu ngươi mà yêu ta. Trong lòng chàng ấy chỉ có ta, sớm muộn gì vị trí Vương phi của ngươi cũng thuộc về ta" Thấy dáng vẻ hờ hững và kiêu ngạo của nàng, Thượng Quan Ý lập tức thấy căm hận, cũng không giả vờ nữa. Một nữ nhân xấu xí vô dụng, chẳng phải cũng chỉ ỷ vào gia thế thôi ư? Kiểu gì cũng có ngày nàng ta giẫm nàng dưới chân. Sở Kiều Tịnh ngừng bước, nhìn thẳng vào nàng ta bằng ánh mắt lạnh lùng, sau đó bỗng mỉm cười. Thượng Quan Ý thấy thế thì nhíu mày, cảm thấy khó hiểu: "Ngươi cười cái gì!" Sở Kiều Tịnh định thần, không cười nữa: "Cười vì ngươi lại tự ám thị tâm lý thôi." "Ngươi có ý gì!" "Ý ta là, ngươi đã thể hiện sự tự ti trong lòng ngươi rồi. Ngươi cứ nhấn mạnh rằng Dạ Chí Thần yêu ngươi, nhưng có lẽ chính ngươi cũng không chắc chắn. Còn Dạ Chí Thần có yêu ta không cũng không quan trọng, vì hắn sẽ không phế truất ta, ngươi chỉ có thể làm thiếp thôi!" "Ngươi... ngươi nói linh tinh! Vì Thần ca ca thích ta nên mới rước ta về, còn ngươi chỉ được người cha tốt kia nhét vào Thần Vương phủ thôi!" Thượng Quan Ý nổi giận, hét toáng lên, không còn đoan trang như thường ngày nữa. Thấy dáng vẻ lấy lệ của nàng, mặt Thượng Quan Ý càng sa sầm hơn, nàng ta thấy nàng quay người rời đi, bèn nhìn sang hồ sen bên cạnh, trong mắt lập tức xuất hiện vẻ tàn nhẫn!