Vương Gia Bị Phạt Quỳ: Chồng, ngoan nào

 

Đôi mắt hạnh của Thượng Quan Ý khẽ híp lại, bỗng nhào tới phía sau Sở Kiều Tịnh. Giác quan của Sở Kiều Tịnh vốn nhạy bén hơn những người khác. Lúc này, nàng như cảm nhận được điều gì khác thường, trong mắt lập tức lóe lên vẻ cảnh giác. Đúng lúc Thượng Quan Ý sắp chạm vào lưng nàng, Sở Kiều Tịnh bỗng nghiêng người, Thượng Quan Ý mất đà theo quán tính, nhưng cũng vì nàng ta nhào tới mạnh quá nên góc độ hơi sai, nàng ta không rơi xuống hồ sen mà ngã rầm xuống đất. Sở Kiều Tịnh cười mỉa, sự lạnh lùng trong mắt nàng khiến nàng ta cảm thấy ngột ngạt. "Ngươi thấy trời nóng lắm à? Định đẩy bổn Vương phi xuống đó cho mát đúng không?" Giọng nói lạnh lùng phát ra từ đôi môi đỏ của Sở Kiều Tịnh khiến Thượng Quan Ý bất giác rùng mình. "Hồi... hồi nãy ta bất cẩn vấp phải đá nên mới ngã về phía trước thôi" "Ồ? Thế à.." Sở Kiều Tịnh trầm giọng, từ tốn nói tiếp: "Bổn vương phi lại nghĩ ngươi cảm nắng nên mới ngã lăn ra. "Chi bằng.." Sở Kiều Tịnh khom người, lạnh lùng nhìn cơ thể nàng ta: "Cởi chiếc áo ngoài thừa thãi này ra, xuống kia tắm nhé!" Thượng Quan Ý lập tức tròn mắt, hoảng sợ nhìn nàng: "Ngươi không được làm thế, Vương gia sẽ không tha cho ngươi. Sở Kiều Tịnh hài lòng nhìn dáng vẻ hoảng hốt của nàng ta. Đương nhiên nàng sẽ không làm thế thật, vì càng dây vào loại người này thì sẽ càng phiền phức. Nếu đã không giết quách nàng ta được, nàng ta ngã xuống còn phải gọi người tới vớt nàng ta lên thì phiền lắm, nhưng vẫn cần cảnh cáo cho nàng ta sợ. "Ở đây chỉ có chúng ta thôi, nếu ngươi chết thì cũng không ai biết ta đã ném ngươi xuống!" Sở Kiều Tịnh cười. Gương mặt với vết sẹo rất lớn và nụ cười quái dị của nàng lập tức khiến Thượng Quan Ý rùng mình. "Không, ngươi không được... Hồi nãy có nha hoàn thấy chúng ta qua đây! Ngươi... ngươi không giấu nổi đâu" "Ồ? Thế à. " Sở Kiều Tịnh càng như thế, Thượng Quan Ý lại càng căng thẳng hơn. Nhưng không biết tại sao, nét mặt Thượng Quan Ý bỗng thay đổi, trong mắt lóe lên vẻ vui mừng và suy tính. Sở Kiều Tịnh ngờ vực, thầm kêu không ổn rồi, nhưng đến khi nàng kịp phản ứng thì quá muộn rồi. Thượng Quan Ý bỗng xoay người, nhào thẳng xuống hồ sen. "Ngươi làm gì đấy hả!" Giọng nói lạnh lùng của Dạ Chí Thần vang lên ở phía sau, cách đó không xa. Sau đó chỉ thấy hắn nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh lẽo sâu thẳm rồi lập tức nhảy tõm xuống nước! Sở Kiều Tịnh chỉ bối rối mất một lát, thấy hắn như thế thì nhanh chóng bình tĩnh lại, nàng hờ hững nhìn hắn chỉ mất một thoáng đã bế Thượng Quan Ý lên. "Khụ khụ.." Người Thượng Quan Ý ướt đẫm, tóc dán sát vào sườn mặt, nàng ta bỗng ho khan mấy tiếng, trông càng yếu ớt hơn. "Ngươi đúng là vừa xấu xí vừa độc ác, ngươi không biết Thượng Quan Trắc phi không biết bơi à, ngươi định dìm chết nàng ấy để không còn ai tranh sủng với ngươi nữa đúng không!" Dạ Tinh Húc bên cạnh chỉ vào Sở Kiều Tịnh, quát. "Tỷ tỷ, ta chỉ đến hỏi xem tỷ giảng bài trong cung thế nào thôi, không biết câu nào của ta đã đắc tội tỷ... Mà tỷ lại... lại ra tay độc ác như thế, định đẩy ta vào chỗ chết!" Thượng Quan Ý rúc vào lòng Dạ Chí Thần, mắt đỏ hoe, nói với vẻ đau lòng. Dạ Tinh Húc vẫn luôn cảm thấy Thượng Quan Ý vừa xinh đẹp vừa lương thiện, là người phụ nữ phù hợp với Tam hoàng huynh của hắn ta nhất, kết quả Sở Kiều Tịnh lại trơ trẽn cướp mất vị trí Chính phi, còn ức hiếp nàng ta suốt ngày, thế là hắn ta lập tức bất bình thay Thượng Quan Ý. "Vị trí Chính phi của Tam ca vốn dĩ nên là nàng ấy, chẳng những ngươi cướp vị trí của người khác mà còn định giết người ta! Bảo sao Tam ca lại chán ghét ngươi như thế! Nếu là bổn vương thì đã bỏ ngươi từ lâu rồi!" Dạ Tinh Húc chửi rủa như thể có ai đào mộ tổ nhà hắn ta vậy. Ban đầu Sở Kiều Tịnh vẫn điềm tĩnh, nhưng khi thấy Dạ Tinh Húc hùng hồn dạy bảo mình như thế, nàng lập tức nổi giận, khí thế lạnh thấu xương chậm rãi tràn ra từ người nàng. "Cho dù ta cướp vị trí Chính phi thì sao nào! Nếu ngươi bất mãn thì bảo cha ngươi phân xử đi! Còn nữa, trên đời này vẫn chưa có ai bỏ được ta đâu! Huống hồ ngươi còn chẳng có tư cách cưới ta ấy chứ! Nhưng ngươi tin Thượng Quan Ý, còn quan tâm nàng ta như thế, thế thì đưa nàng ta về nhà ngươi luôn đi!" "Sở Kiều Tịnh, ngươi đủ rồi đấy!" Dạ Chí Thần nói bằng giọng lạnh căm. Sở Kiều Tịnh liếc hắn, nhớ đến câu "bảo sao Tam ca chán ghét ngươi như thế" của Dạ Tinh Húc, bỗng cảm thấy bực bội, chẳng hiểu sao câu nói này lại khiến nàng khó chịu hơn bất cứ lời mắng nào của Dạ Tinh Húc. "Sao thế? Hồi nãy đệ đệ ngươi sỉ nhục ta như thế, sao ngươi không nói đủ đi! Ta mới nói hai câu mà ngươi đã không chịu nổi rồi à!" "Ta bảo ngươi đừng nói nữa!" Sắc mặt Dạ Chí Thần càng thêm u ám, giọng hắn trầm khàn lạnh băng. Thấy thế, trong mắt Thượng Quan Ý lóe lên vẻ đắc ý, nhưng nàng ta lại ho khan hai tiếng, thều thào bằng giọng ấm ức: "Thần ca ca, chàng đừng trách tỷ tỷ, ai bảo tỷ ấy là Chính phi chứ, tuy thiếp là Trắc phi nhưng cũng chỉ là thiếp thôi, cùng lắm thì sau này gặp tỷ tỷ, thiếp sẽ đi đường khác! Khụ khụ... Nói xong, nàng ta lại họ khù khụ, dáng vẻ hiểu chuyện và yếu đuối này khiến người ta không khỏi xót xa. Từ đầu tới cuối Sở Kiều Tịnh chẳng buồn nhìn nàng ta cái nào mà chỉ nhìn chằm chằm Dạ Chí Thần. Sau khi nhìn nhau mấy giây, trông thấy ánh mắt hờ hững của hắn, không hiểu sao trong lòng nàng lại thấy mất mát, định quay người rời đi. "Này, ai cho ngươi đi, ngươi mưu sát không thành, định bỏ đi như thế hả?" Dạ Tinh Húc thấy nàng định đi thì lại quát. Sở Kiều Tịnh không quay đầu lại, dằn sự khó chịu trong lòng xuống, lạnh lùng nói: "Sao nào, Húc Vương định đưa ta đi gặp quan à!" "Ngươi là Chính phi của Tam ca, đương nhiên ta sẽ không đưa ngươi đi gặp quan. Ngươi không cần thể diện nhưng hoàng gia thì có, có điều ngươi phải xin lỗi Thượng Quan Trắc phi" "Xin lỗi?" Sở Kiều Tịnh cười khẩy, quay người lại: "Tại sao? Vì nàng ta đã tự nhảy xuống nước để cầu xin sự thương xót à? Hay vì Thất Vương gia như ngươi ngu ngốc quá, bị người ta lợi dụng cũng không biết đây?" "Nữ nhân xấu xí kia, ngươi nói ai ngu ngốc hả! Đến giờ mà ngươi còn vẫn bao biện, Thượng Quan Trắc phi lương thiện như thế, đứa ngốc cũng không tin nàng ấy sẽ liều mạng nhảy xuống hồ sen để hãm hại ngươi!" Sở Kiều Tịnh cảm thấy lời mình nói cứ như đàn gảy tai trâu, đến mức nàng không muốn dài dòng với hắn ta nữa, mà nhìn về phía Dạ Chí Thần: "Ngươi cũng nghĩ ta đã đẩy nàng ta xuống à?" Dạ Chí Thần không ngờ nàng lại hỏi hắn, hắn nhìn đôi mắt trong veo của nàng, bỗng thấy hơi hoảng hốt, bất giác muốn tin nàng. Dường như Thượng Quan Ý đang nằm trong vòng tay hắn có thể cảm nhận được sự thay đổi của hắn, nàng ta lập tức hoảng loạn, không khỏi than khẽ: "Lạnh quá, Ý Nhi vốn sợ nước, không ngờ hôm nay.." Nói xong, khóe mắt nàng ta còn chảy vài giọt lệ, trông rất chân thật. Dạ Chí Thần suy tư, lập tức gạt bỏ suy nghĩ của mình, Ý Nhi không biết bơi, sao lại tự nhảy xuống được chứ. Mà trong lúc này, hắn cũng hạ quyết tâm: "Cho dù ngươi có cố tình không, ngươi vẫn nên xin lỗi nàng ấy!" Nói xong, nàng cử động ngón tay, mấy cây châm bạc phi thẳng về phía mắt Dạ Chí Thần và Dạ Tinh Húc!