Vương Gia Bị Phạt Quỳ: Chồng, ngoan nào
Thấy vậy, hai người vội vàng né ra, chật vật tránh đi, sau đó lại có mấy cây châm bạc khác bắn ra, buộc Dạ Chí Thần phải đứng lên. Sở Kiều Tịnh nhìn hắn, khóe miệng cong lên nở nụ cười giễu cợt, sau đó nàng nhanh chóng kéo cổ áo Thượng Quan Ý rồi giật mạnh, áo ngoài bị xé toạc một cách thô bạo, nàng giơ chân lên đạp mạnh nàng ta xuống hồ sen. Dạ Chí Thần không ngờ Sở Kiều Tịnh lại như vậy, nhưng Thượng Quan Ý sợ hãi kêu cứu nên hắn cũng chẳng màng điều gì khác nữa, tức khắc nhảy xuống nước. Dạ Tinh Húc đứng ở bên cạnh hung ác nhìn nàng: "Nữ nhân xấu xí này! Bổn vương chưa gặp người nào độc ác mà to gan như ngươi đâu đấy! Không ngờ ngươi lại ra tay ác độc ngay trước mặt bao người thế này" "Chuyện to gan hơn nữa ngươi vẫn chưa nhìn thấy đâu!" Sở Kiều Tịnh lúc này như con rắn độc bị chọc giận, chờ cơ hội để ra tay, nàng hơi nhếch môi, cùng lúc đó châm bạc bay ra, bắn về phía mắt hắn ta. Dạ Tinh Húc không ngờ nàng lại như vậy nên vội vàng né tránh, nhưng vừa tránh được mắt thì lập tức cảm nhận được cơn đau ở cổ họng và chân, cây châm đang cắm chặt ở đó. "A.." Dạ Tinh Húc rút châm ra, hai chân chợt mềm nhũn, hắn ta ngồi bệt xuống đất, muốn đứng dậy nhưng phát hiện không thể cử động được, hắn ta tức giận muốn nói nhưng lại phát hiện chỉ có thể phát ra những tiếng ê a. "Miệng để ăn để nói chứ không phải để phun phân. Nếu ngươi đã không biết dùng thì sau này không cần nói nữa" Nói xong, nàng lại quay sang nhìn hai người trong hồ sen, kìm nén cảm giác bực bội trong lòng, lạnh lùng lên tiếng: "Chẳng phải muốn ta xin lỗi sao? Bây giờ ta có lý do để xin lỗi rồi. Xin lỗi nhé, ta lỡ cố ý cởi áo khoác của ngươi, đạp ngươi xuống hồ sen" Sở Kiều Tịnh nói xong chẳng thèm nhìn Dạ Chí Thần đã quay người nhanh chóng rời khỏi đây. Dạ Chí Thần nhìn bóng lưng nàng rời đi, không hiểu sao trong lòng lại thấy như thiếu mất thứ gì đó. Sau khi Sở Kiều Tịnh trở lại viện của mình, Dư Bắc liền ra đón nàng. "Chủ nhân, đã sửa sang xong Y các rồi ạ. Dược liệu đã chuẩn bị xong, tiểu nhị và y sư cũng đã thuê được. Mấy ngày nay bên phía Nhị ca vẫn luôn tuyên truyền quảng cáo ở khắp các tửu lâu và phố phường rằng ngày mai khai trương, bên phía thần y vẫn chưa thông báo, người xem.." Sở Kiều Tịnh hít sâu một hơi để bình tĩnh lại, nàng vừa đi vừa nói: "Khinh công của Dư Nam tốt, bảo hắn lát nữa đến thông báo cho Hạ Lan tiền bối đi. Mà bên phía Hồi Hồn phường mấy ngày nay tiến độ thế nào rồi?" Vì Dư Bắc giỏi chuyện kinh doanh trên giang hồ, lại biết đánh bạc và tường tận mấy chuyện thần kỳ trên giang hồ, vậy nên sau khi thu mua Hồi Hồn phường, nàng đã giao cho hắn ta quản lý. "Các kênh thông tin người bảo thuộc hạ liên kết đã lần lượt ổn thỏa rồi, mấy ngày gần đây đã nhận được thông tin từ khắp các nơi. Thuộc hạ nhận được tin, chẳng bao lâu nữa Hồi Hồn phường sẽ có mạng lưới tin tức lớn nhất" Dư Bắc tự tin nói, nhưng dường như lại nhớ đến gì đó, hắn ta lại nói: "Nhưng còn chuyện lối vào của Hồi Hồn phường là ca vũ phường, Phường chủ trước của Hồi Hồn phường không giao cả ca vũ phường cho người, sợ rằng sau này sẽ khó tránh khỏi xảy ra một số chuyện khó lường" Nói đến chuyện chính, Sở Kiều Tịnh đã sớm quên chuyện vừa rồi, nàng cũng biết điều Dư Bắc lo lắng nên không khỏi trầm tư suy nghĩ. Hồi Hồn phường là nàng cược thắng Phường chủ nên có được, nhưng lại có được hơi đơn giản quá. Không phải Sở Kiều Tịnh không nghĩ tới hắn ta có mục đích khác, nhưng khi đó nàng thiếu tiền, muốn thành lập Y các để nâng cấp không gian nên không để tâm đến mục đích của hắn ta. Nhưng bây giờ nàng không thể không để tâm được nữa. "Tối nay ngươi với Dư Đông đến ca vũ phường xem có gặp được Phường chủ không rồi mua lại cả ca vũ phường luôn, giá cả bao nhiêu cũng được!" "Vâng!" Dư Bắc gật đầu, lại nghĩ tới điều gì đó: "Đúng rồi, giờ Thìn hai khắc ngày mai làm lễ khai trương, chủ nhân đừng quên nhé" "Ta nhớ rồi, mau chóng thu xếp những chuyện khác đi" Dư Bắc nghe lệnh xong thì ra khỏi viện, Sở Kiều Tịnh nhìn hắn ta rời đi rồi mới vào nhà. Vì hôm qua sau khi từ Dược Cốc về không có cơ hội, sau đó từ cung về nàng lại đi ngủ luôn nên vẫn chưa trồng những loại dược thảo còn sống kia. Sở Kiều Tịnh mau chóng lấy dược thảo đã được phân loại ra. May mà Dược Cốc có cách bảo quản đặc biệt, vậy nên ngoài một số dược liệu bị hỏng ra, dược tính vẫn còn nguyên vẹn. Cho dù vậy nàng cũng không biết những dược liệu vốn đã yếu ớt này có thể sống được hay không. Nghĩ tới đây, Sở Kiều Tịnh cho dược thảo vào không gian, gieo trồng từng cây một. Trong nháy mắt, những dược thảo đã chết kia lập tức mọc lên như măng sau mưa, lá cây nối tiếp nhau xòe ra, lá xanh thì xanh ngọc, lá đỏ thì đỏ rực. Nhìn không chỉ có sức sống mà còn có cảm giác đã lớn hơn một chút. Ngay cả thuộc tính của những dược liệu xuất hiện trong đầu Sở Kiều Tịnh cũng được nâng lên một cấp độ cao hơn. Điều này khiến nàng mừng rỡ, không ngờ vùng đất mới mở trong không gian lại là linh địa. Không chỉ làm tăng chất lượng của thảo dược mà còn có thể đẩy nhanh sự phát triển của nó. "Xem ra dược liệu của Y các thời gian này đều có thể gieo trồng ở không gian này rồi" Sở Kiều Tịnh cong mắt cười tươi, trong lòng nhẹ nhõm hơn nhiều. Ở một nơi khác, Dạ Chí Thần cho người khiêng Dạ Tinh Húc đến phòng dành cho khách rồi mời đại phu, còn mình thì bế Thượng Quan Ý về phòng, sai người đun nước nóng. "Tắm nước nóng trước đi, lát nữa đại phu sẽ đến khám cho nàng" Giọng Dạ Chí Thần rất thấp, nhưng không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào. Đôi mắt hạnh của Thượng Quan Ý có vẻ hơi chờ mong, nàng ta vòng tay ôm lấy cổ Dạ Chí Thần: "Thần ca ca cũng ướt hết rồi, đều tại Ý Nhi không biết bơi, nếu không cũng không liên lụy đến chàng" "Sức khỏe ta tốt, không sao" Dạ Chí Thần chậm rãi kéo tay nàng ta xuống, trong mắt hiện lên vẻ hơi xa cách mà đến chính hắn cũng không biết lý do, sau đó hắn quay đầu hộ to với bên ngoài: "Phi Lan, vào đây hầu hạ chủ nhân của ngươi tắm rửa đi." "Thần ca ca... Người chàng cũng ướt rồi, hay là để Ý Nhi hầu hạ chàng tắm trước nhé." Trong mắt Thượng Quan Ý đầy vẻ quyến rũ, ngón tay trắng nõn như ngọc của nàng ta lướt qua ngực Dạ Chí Thần. Vì quần áo đã ướt, thậm chí nàng ta còn cảm nhận được đường vân cơ bụng của hắn. Trong mắt nàng ta bỗng có thêm chút mong chờ và e lệ, dáng vẻ này nếu là nam nhân khác e là đã sớm không kìm lòng nổi. Nhưng lúc này vẻ mặt Dạ Chí Thần lại bình tĩnh, trong lòng không biết vì sao còn hơi kháng cự, dường như thể xác và tinh thần đều đang chống lại bất kỳ sự trêu chọc nào của nàng ta. Nhớ lại ánh mắt Sở Kiều Tịnh khi rời khỏi hồ sen, nó cứ quanh quẩn mãi trong tâm trí hắn. Hắn đột nhiên đứng phắt dậy, Thượng Quan Ý không ngờ hắn lại bỗng như vậy nên không kịp đề phòng ngã lăn xuống đất. Dạ Chí Thần vừa định đưa tay ra, nhìn dáng vẻ yếu ớt tủi thân của nàng ta, không biết vì sao hắn lại bỗng nhớ đến dáng vẻ khi thì thờ ơ khi lại lạnh lùng giận dữ của Sở Kiều Tịnh, khiến hắn lại rụt tay về. "Không cần, bổn vương đi xem Thất đệ thế nào" Nói rồi, Dạ Chí Thần quay người rời đi, khi đi đến cửa hắn chỉ nói với hạ nhân một câu "chăm sóc chủ nhân của các ngươi cho tốt" rồi rời đi. Thượng Quan Ý đấm mạnh xuống đất, đôi mắt như bị tẩm độc, hung ác nham hiểm. "Chủ nhân không sao chứ?" Thấy Dạ Chí Thần rời đi, Phi Lan mau chóng vào phòng, thấy Thượng Quan Ý đang ngồi trên đất thì tiến lên đứng dậy. Vẻ mặt Thượng Quan Ý đầy thù hận, nàng ta nắm chặt nắm đấm: "Sở Kiều Tịnh, ta sẽ không để ngươi được sống yên bình đâu!"