Vương Gia Bị Phạt Quỳ: Chồng, ngoan nào

 

"Ngươi là Các chủ của Y các này? Trẻ thế này, làm gì không làm lại đi dùng danh tiếng của Hạ Lan thần y để lừa bịp mọi người như thế!" Người cầm đầu là một gã trung niên hơn bốn mươi tuổi, đôi mắt hẹp dài lóe lên tinh quang. Trong mắt Sở Kiều Tịnh hiện lên vẻ lạnh lẽo, người này vừa nhìn là biết không phải người tốt lành gì, có lẽ tới đây để gây sự, chỉ là không biết bọn chúng tới với mục đích gì đây. "Các hạ nói như vậy, ta có quyền kiện ông lên nha môn tội ác ý tung tin đồn, ác ý gây sự đấy" Nam tử trung niên với đôi mắt hẹp dài không ngờ nàng lại có thể nói chuyện một cách bình tĩnh như vậy, sau khi sửng sốt một lúc, ông ta bật cười chế nhạo: "Hạ Lan thần y là ai? Là người mà tiểu bối như ngươi có thể mời được sao? Huống hồ còn lấy thân phận khám chữa bệnh nữa. Đúng là nực cười" Người này vừa lên tiếng, mọi người như bừng tỉnh, tiếng bàn tán xôn xao khắp đường phố. "Ta biết ngay mà, sao Hạ Lan thần y lại tự nhiên đi tới một nơi không tên không tuổi khám bệnh được chứ?" "Đúng đó, nếu Hạ Lan thần y chịu xuống núi khám bệnh thì cũng phải đến Hồi Xuân đường chứ." "Đúng đó, mà này, người đang nói chuyện với Các chủ Y các chẳng phải chính là ông chủ Triệu của Hồi Xuân đường ư?" "Lão tử không quan tâm bọn họ là ai, người kia tuyên truyền hay lắm, sư cha nhà nó, nói như thật luôn. Bây giờ mới thấy đúng là lãng phí thời gian, theo lão tử thì chúng ta nên đập nát Y các chết tiệt này đi" "Đúng, đập đi! Sao Hạ Lan thần y có thể bị kẻ lừa gạt này bôi nhọ danh tiếng được!" Từng tiếng chửi bới vang lên, Dư Đông và Dư Tây thấy thế thì vội đứng bên cạnh Sở Kiều Tịnh. Còn người có đôi mắt hẹp dài cũng chính là ông chủ Triệu của Hồi Xuân đường kia, trên mặt ông ta lộ rõ vẻ đắc ý. Hừ, dám cướp mối làm ăn của ông ta à? Ông ta đã phái thuộc hạ quan sát từ lâu rồi, Hạ Lan thần y mãi chưa xuất hiện, cho nên ông ta mới dẫn người tới đây gây sự. Giờ có lẽ Y các này còn chưa mở cửa đã phải đóng rồi. "Mọi người khoan đã, nghe tại hạ nói một câu." Ông chủ Triệu của Hồi Xuân đường xua tay, vẻ mặt uy nghiêm lẫm liệt: "Tại hạ cũng là đại phu, ghét nhất là loại không đi con đường chính đáng, lấy danh tiếng của người khác để giúp mình lừa người kiếm lời. Nhưng dù sao cũng là người cùng ngành, Các chủ của Y các này còn trẻ như vậy nên mới bị lợi nhuận làm mờ mắt mà đi đường vòng" Nói xong, ông chủ Triệu dừng một chút, quan sát biểu cảm của mọi người rồi nói tiếp: "Mọi người cứ coi như nể mặt tại hạ, đừng làm ai bị thương, cứ để hắn tự đóng cửa thôi! Coi như để báo đáp, hôm nay ai đến Hồi Xuân đường mua thuốc và khám bệnh đều được giảm 10%!" "Ông chủ Triệu đúng là người tốt, Y các này vốn định cướp mối làm ăn của ông ấy mà ông ấy còn rộng lượng như vậy" "Phải đó, ta thấy sau này khám bệnh bốc thuốc không đi đâu hết, cứ tới Hồi Xuân đường thôi!" Tiếng khen ngợi Hồi Xuân đường và chửi rủa Y các tạo nên sự tương phản rõ rệt, ánh mắt Sở Kiều Tịnh lạnh như hàn tinh trên trời, đẹp nhưng lại lạnh thấu xương. "Chắc ông chủ Triệu đã để mắt tới bên này từ sáng sớm rồi, nhưng tới cũng đúng lúc lắm, vừa hay có thể truyền cảm hứng cho mọi người tạo nên hình tượng người tốt cho mình!" Sở Kiều Tịnh nhìn ông ta nói từng chữ. Ông chủ Triệu bị nói trúng nhưng không hề nao núng, vẫn giữ vẻ mặt tươi cười giả tạo, giọng nói khiêm tốn mà có lý: "Tiểu tử này, ngươi nói gì vậy! Tại hạ thấy ngươi với nhi tử nhà ta trạc tuổi nhau nên mới tới khuyên, không đành lòng để ngươi phạm sai lầm. Ngươi còn trẻ, còn rất nhiều thời gian để phát triển sự nghiệp, sao phải lừa người khác như thế?" "Ta có lừa ai không, chờ Hạ Lan thần y tới sẽ biết ngay thôi. Nhưng có một câu ông nói đúng đấy, ta còn trẻ, có rất nhiều thời gian để phát triển sự nghiệp. Nhưng mà, nếu ông chủ Triệu không tìm được thần y chữa cho thì e là không còn nhiều thời gian nữa đâu!" "Ta khuyên ngươi như vậy là vì muốn tốt cho ngươi, thế mà ngươi lại trù ẻo ta! Làm người đừng không biết tốt xấu như vậy!" Ông chủ Triệu không giữ nổi bộ mặt tươi cười giả tạo nữa, cắn răng nghiến lợi nhìn Sở Kiều Tịnh. Sở Kiều Tịnh không tức giận vẫn tự tỏa ra cái uy, ánh mắt lạnh nhạt nhìn thẳng ông ta: "Ông chủ Triệu vẫn nên vì sức khỏe của mình mà đừng nổi giận thì hơn. Chứ nếu để bệnh tình của ông nặng hơn, đến lúc đó dù có Đại La thần tiên cũng khó cứu được!" "Ngươi.." Ông chủ Triệu tức tới nỗi hàng râu dựng lên, hai mắt trợn trừng. Ông ta chưa thấy ai bình tĩnh chửi rủa người khác như thế này bao giờ, cứ như từng lời nàng nói đều là thật vậy. Nhưng ông ta là đại phu, bản thân có bệnh chẳng lẽ lại không biết! "Ngươi bớt ở đây bắn tiếng đe dọa kéo dài thời gian đi, sớm muộn gì Y các của ngươi cũng sẽ đóng cửa, chi bằng đóng ngay khi còn sớm đi" "Đúng, ông chủ Triệu nói đúng! Mau đóng đi!" "Đúng đó, ông chủ Triệu suy nghĩ cho ngươi mà ngươi lại nguyền rủa người ta, sao trên đời lại có người ác độc thế chứ! Mau đóng cửa đi! Đừng làm hại người khác. Đúng! Đóng cửa! Đóng cửa! Tiếng lên án đóng cửa bùng nổ trong đám đông, thậm chí có người còn muốn ném đá ném rác rưởi tới, nhưng hai người đứng cạnh Sở Kiều Tịnh quá nghiêm túc, đáng sợ, họ bèn gạt bỏ ý nghĩ này, chỉ có thể tiếp tục la hét bằng mồm. Dư Đông, Dư Tây nhíu chặt mày, nhìn Sở Kiều Tịnh. Thấy nàng bình tĩnh đến lạ, dường như đã có tính toán, nàng chỉ lạnh lùng nhìn những người này, giống như đang xem trò hề của người khác vậy. Thấy nhân như vậy, hai người không nói gì nữa, trong lòng chỉ có thể thầm cầu nguyện Hạ Lan thần y mau tới. Thấy tình hình càng không thể kiểm soát, trong mắt ông chủ Triệu càng thêm đắc ý, nhưng vẫn nhìn Sở Kiều Tịnh với vẻ đầy ẩn ý sâu xa: "Tiểu tử, ta thấy ngươi vẫn nên... "Dược Cốc chúc mừng Y các khai trương đại cát!" Một giọng nói trong trẻo êm tai vang lên sau đám đông, lời đến bên miệng của ông chủ Triệu lại phải nuốt về, ông ta vội vàng nhìn về phía phát ra âm thanh. Chỉ thấy một nữ tử mặc váy bó sát màu xanh nhạt cầm theo hộp gấm đi tới, phía sau còn có tám nữ tử khác cũng cần hộp gấm, chậm rãi đến gần. "Tiểu nữ là Lam Y, Cốc chủ phái bọn ta tới chúc mừng Hề công tử khai trương Y các! Đây là quà mừng Cốc chủ đặc biệt chuẩn bị cho công tử!" Lam Y hơi cúi người, thái độ thành khẩn, sau đó mấy người đều mở hộp gấm trong tay ra. Trong mắt Sở Kiều Tịnh thoáng qua vẻ ngờ vực, nhưng nàng cũng nhìn vào trong hộp, sau đó trên mặt nàng lập tức hiện lên vẻ kinh ngạc. Đây là... quả Long Diên! Quả Long Diên có thể chữa được bách bệnh, cho dù người đã bước một bước vào điện Diêm La thì cũng có thể kéo về, đã quý lại còn hiếm. Nghe nói hiện tại chỉ có hai quả, một quả ở Tây Quận, một quả còn lại không biết ở đâu, không ngờ bây giờ lại xuất hiện ở đây! Sở Kiều Tịnh nén lại sự nghi hoặc và kích động trong lòng, vẻ mặt mau chóng bình tĩnh lại, nàng chắp tay với nữ tử ấy: "Các cô nương đường xá xa xôi, thật sự phiền quá, thay tại hạ cảm ơn Cốc chủ của các cô nương nhé! Nhưng món quà này quá quý giá, Hề mỗ không thể nhận