Vương Gia Bị Phạt Quỳ: Chồng, ngoan nào
Lời nói này khiến Lam Y càng ngạc nhiên hơn, đã nhận ra quả Long Diên thì sao có thể không động lòng được, lại còn muốn từ chối. Hơn nữa nhìn vẻ mặt của hắn còn rất nghiêm túc, hắn thật sự không định nhận ư? "Chủ nhân nhà ta không dùng được thứ này, hôm nay đã mang đến đây thì sao có thể mang về chứ. Hề công tử đừng khiến bọn ta khó xử" Sở Kiều Tịnh nhìn nữ tử trước mắt bằng ánh mắt sáng rực, ngẫm nghĩ một lát rồi chậm rãi cất lời: "Cô nương mang theo nhiều thứ như thế, những thứ sau đó tại hạ sẽ nhận, còn cái này thì cô nương mang về đi" Nàng chưa từng gặp Cốc chủ Dược Cốc bao giờ, thứ quý giá như thế này nói tặng là tặng được ngay, đúng là kỳ lạ. Nàng không thể nhận món quà này, nhưng tấm lòng thì nàng nhận. Từ khi mấy người nhóm Lam Y đến, ông chủ Triệu ở bên cạnh hoàn toàn chết lặng. Tuy ông ta chỉ là ông chủ của Hồi Xuân đường Bất Dạ Thành, nhưng cũng từng nghe người bên trên ông ta nói, dược liệu của họ đều do Dược Cốc cung cấp. Lúc đầu ông ta còn không tin, nhưng sau khi nhìn thấy thẻ thân phận đặc biệt thuộc về Dược Cốc bên hông những người này thì ông ta cũng đã tin, trong lòng chỉ còn lại cảm giác ngạc nhiên. Sau đó nhìn thứ mà mấy thị nữ này bưng trên tay, dù ông ta không nhận ra quả Long Diên, nhưng ông ta lại nhận ra mấy vị thuốc quý giá như nhân sâm ngàn năm hay tuyết liên ở phía sau. Những thứ này khiến ông ta tái mặt, cơ thể run rẩy, nghĩ đến dáng vẻ ông ta hô hào trước mặt Hề Tam Sinh bảo hắn đóng cửa, ông ta chợt cảm thấy như sấm sét giữa trời quang. Ông ta liên tục run rẩy, hai tay bất an chà bên người, cố gắng gượng cười, nhìn Sở Kiều Tịnh: "Hề... Hề công tử đúng là tuổi trẻ có triển vọng. Nếu biết công tử và Cốc chủ Dược Cốc là bạn cũ thì chắc chắn tại hạ cũng sẽ không hiểu lầm, nói ra mấy lời không biết cao thấp như thế đâu. Xin Hề công tử rộng lòng bỏ qua, tha thứ cho sự lỗ mãng của tại ha." "Ồ? Ông chủ Triệu đang trách Hề mỗ không nói trước cho ông biết, khiến ông hiểu lầm Hề mỗ là thằng nhóc vắt mũi chưa sạch không quyền không thế, còn khiến ông cố ý đến đây nằm vùng trực sẵn, xúi giục mọi người gây sự à?" Sở Kiều Tịnh híp mắt, cảm giác nguy hiểm gần như khiến người khác ngạt thở. Ông chủ Triệu thoáng nín thở, vội vàng xua tay, cong lưng, vừa sốt sắng vừa dè dặt nói: "Không phải như thế, Hề công tử hiểu lầm rồi, tại hạ chỉ đi ngang qua thôi, cũng không phải cố ý đến gây chuyện. À... tại hạ chợt nhớ trong nhà còn có việc, không làm phiền nữa nhé!" Dáng vẻ này của ông chủ Triệu bỗng chốc khiến những người còn lại thấy khó hiểu. "Ông chủ Triệu làm sao thế? Sao tự nhiên đổi thái độ? Mấy người này có lai lịch gì? Đây rõ ràng là bị uy hiếp nên bỏ đi mà" "Trông cũng có quyền lực lắm, ngươi xem mấy thứ bọn họ bê trong tay đi, đều là đồ đắt tiền cả đấy." "Dù hắn có lai lịch thế nào thì cũng không phải Hạ Lan thần y. Có thể nào đi nữa thì cũng không được dùng danh tiếng của thần y, giả danh lừa đảo được chứ" Nếu trước đó ông chủ Triệu nghe thấy mọi người nói như thế thì chắc sẽ rất vui, nhưng hiện giờ nghe thấy những lời này, ông ta chỉ muốn chết quách đi cho xong. Làm nghề này, mặc dù dám đắc tội với Hoàng tử Vương tôn thì cũng không dám đắc tội với Dược Cốc. Vì đa số các nước đều mua dược liệu từ Dược Cốc. Chẳng những thế, thuốc độc của Dược Cốc còn là hàng cao cấp nhất, không phân cao thấp với Tây Bộ, còn có giá nghìn vàng. Nếu đắc tội với Dược Cốc, chắc cũng không thể làm được trong cái nghề này nữa. Sở Kiều Tịnh đảo mắt nhìn mọi người, cũng không định để tâm tới, mà chỉ nhìn về phía Lam Y: "Nếu Lam Y cô nương đã đến đây thì đi vào nghỉ ngơi một lát đã" "Không được, Lam Y còn phải trở về báo cáo. Ta ở đây chúc Hề công tử khai trương thuận lợi một lần nữa." Lam Y vừa nói vừa đưa mắt ra hiệu thị nữ sau lưng, sau đó mấy người vội vàng đưa đồ cho tiểu nhị của Y các. "Đợi đã" Sở Kiều Tịnh chỉ vào quả Long Diên: "Cô nương mang thứ này về đi" Lam Y tỏ vẻ khó xử, nếu mang về thì sẽ khó ăn nói với vị kia lắm. Nhưng Hề công tử lại tỏ thái độ rất quyết tâm. Thế là nàng ấy ngẫm nghĩ, cuối cùng chỉ đành nghe theo: "Lam Y cung kính không bằng tuân lệnh vậy" Dứt lời, nàng ấy nâng hộp gấm lên, gật đầu với Sở Kiều Tịnh, sau đó dẫn thị nữ rời đi. Mấy người nhóm Lam Y vừa rời đi, trong đám người lại vang lên tiếng xôn xao một lần nữa. "Lão phu đến muộn rồi!" Tất cả mọi người nhìn sang thì thấy một ông lão thở hổn hển nói, bên cạnh là một nam tử mặc áo đen, đeo mặt nạ, trông giống như đúc cách ăn mặc của những người bên cạnh Hề Tam Sinh. Hai người này chính là Hạ Lan thần y và Dư Nam. Dư Đông thấy thế thì chợt thở phào nhẹ nhõm, ngay cả Dư Tây luôn mang nét mặt lạnh lùng không chút cảm xúc cũng thoáng tỏ vẻ thả lỏng. "Thật ngại quá, một người bạn cũ của lão phu bị bệnh nên mới chậm trễ thời gian, mong Hề công tử đừng trách" Hạ Lan thần y bước nhanh quá đám đông, đi tới bên cạnh Sở Kiều Tịnh, chắp tay, trông rất hạ mình. Hành động này khiến mọi người thoáng chốc như sôi trào, bắt đầu xôn xao. "Trời ạ, đây thật sự là Hạ Lan thần y đó! Ta từng làm sai vặt cho một nhà giàu, từng thấy bức hoạ của thần y trong thư phòng chủ nhân. Chính là người này đó" "Đúng đúng đúng, Hạ Lan thần y là người mà cha ta kính nể nhất, còn thờ cúng bức hoạ của ông ấy trong từ đường của nhà ta nữa" "Vậy theo ý các ngươi thì người này là Hạ Lan thần y thật à? Nhưng các ngươi không thấy thái độ của ông ta với Hề công tử kia ư? Có cảm giác như tiểu bối đang nói chuyện với trưởng bối ấy" "Đúng đúng đúng, chẳng lẽ Hề công tử này còn có lai lịch lớn hơn? Vậy hắn có ghi thù việc chúng ta nói chuyện như thế không?" Hạ Lan thần y đột nhiên xuất hiện thế này, mọi người vừa kinh ngạc cũng vừa lo âu. Đặc biệt là mấy người từng la hét sỉ nhục kia, giờ bọn họ chỉ muốn chui đầu xuống dưới đất, có người còn quá đáng hơn đã khom người lén lút chạy trốn từ phía sau, sợ bị Sở Kiều Tịnh ghi thù. Còn ông chủ Triệu ở bên cạnh, lúc này đã không thể miêu tả cảm nhận của mình nữa rồi. Hạ Lan thần y đến rồi, đến thật rồi. Nếu thời gian quay lại, ông ta sẽ nịnh nọt Hề Tam Sinh đàng hoàng, chắc chắn sẽ không đối đầu với hắn. Lúc này Sở Kiều Tịnh cũng không để tâm đến mọi người, vì trong mắt nàng, những người này chỉ là khách qua đường, không thể gây ra bất cứ ảnh hưởng nào. Nàng đứng thẳng người, cười nhạt nhìn về phía Hạ Lan thần y: "Thần y có đến là được rồi, chúng ta đi vào thôi" "Được!" Hạ Lan thần y cũng không đi đằng trước mà để Sở Kiều Tịnh đi trước, hành động này khiến mọi người ngạc nhiên muốn rớt cằm. Nhưng mấy người Sở Kiều Tịnh cũng không quá quan tâm đến cảm nhận của bọn họ, trong lúc trò chuyện đã tiến vào nội các. Bỗng chốc, ông chủ Triệu không biết nên vui hay buồn nữa.