Vương Gia Bị Phạt Quỳ: Chồng, ngoan nào

 

Vì có chuyện xôn xao khi nãy, danh tiếng của Y các vang xa, mấy người nhóm Dư Đông cũng đã sắp xếp ổn thoả từ trước, tuyển khá nhiều tiểu nhị và y sư, nên dù bận cũng có thể xoay sở được. Cả buổi sáng Sở Kiều Tịnh đều ở lại Y các, vừa trả lời các câu hỏi y thuật bất tận của Hạ Lan thần y vừa không yên lòng đợi có bệnh nhân mắc bệnh đặc biệt để có thể tăng cấp không gian. Nhưng mãi đến xế trưa vẫn không có ai được xem là bệnh nặng, nên Sở Kiều Tịnh bèn dặn dò mấy câu, sau đó thay quần áo trở về Thần Vương phủ. Sở Kiều Tịnh vừa trở về Vương phủ, một nha hoàn đã chạy về phía nàng với nét mặt lo lắng, vừa nhìn về phía sảnh trước vừa dè dặt nhỏ giọng nói: "Vương phi, người trở lại rồi, Hoàng thượng và Hoàng hậu đến ạ. "Họ đến đây làm gì?" Sở Kiều Tịnh tỏ vẻ khó hiểu. "Nghe nói là người đã chữa khỏi cho Hoàng thượng, Hoàng hậu đích thân đến ban thưởng cho Vương phi, nhưng không biết vì sao lại biết Húc Vương ở đây, bèn triệu kiến Húc Vương... Sau đó.." Nha hoàn lo lắng nhìn Sở Kiều Tịnh, cũng không nói ra câu tiếp theo. Đương nhiên Sở Kiều Tịnh biết nàng ta muốn nói gì, chỉ là biết chuyện nàng khiến Húc Vương bị câm thôi mà. Nhưng Hoàng thượng và Hoàng hậu đến quá trùng hợp, nàng vừa mới trừng trị Dạ Tinh Húc thì hai người họ đã đến Thần Vương phủ. E rằng ban thưởng là giả, vạch trần chuyện nàng khiến Dạ Tinh Húc bị câm, sau đó trừng trị nàng mới là thật "Vương gia đâu!" Sở Kiều Tịnh ngẫm nghĩ rồi hỏi. "Nghe nói đã phái người đến quân doanh gọi Vương gia rồi, có lẽ sẽ trở về nhanh thôi" Sở Kiều Tịnh ngẫm nghĩ, sau đó gật đầu: "Ừ! Chúng ta đi vào trước đã." Sau đó, Sở Kiều Tịnh bèn dẫn đầu đi tới sảnh trước. Trong sảnh trước, lúc này ngoài Hoàng thượng và Hoàng hậu còn có Dạ Tinh Húc và Thượng Quan Ý, Mai Anh thì đang quỳ dưới đất như chim cút. Nhìn thấy Sở Kiều Tịnh, ánh mắt chán nản bất an của nàng ấy lập tức sáng lên. Hoàng thượng ngồi ở vị trí đầu, khế dựa người vào ghế, mắt nhắm hờ, lơ đãng gõ bàn. "Tịnh Nhi bái kiến phụ hoàng, mẫu hậu" Hoàng thượng nghe thấy giọng nói thì chậm rãi mở mắt ra, vừa khéo đối diện với đôi mắt phượng trong veo và bình thản với Sở Kiều Tịnh, khiến ông ta quên mất việc tức giận và chất vấn. "Sở Kiều Tịnh, ngươi đã biết tội chưa!" Hoàng hậu thấy Hoàng thượng mãi không nói gì thì lên tiếng trước. Sở Kiều Tịnh nhìn Hoàng hậu bằng ánh mắt trong trẻo chứa đựng sự ngơ ngác: "Không biết Tịnh Nhi đã phạm tội gì ạ?" "Biết mà còn hỏi! Húc Vương bị ngươi bỏ độc thành câm, mau đưa thuốc giải ra đây ngay, Hoàng thượng và bổn cung suy xét thân phận của ngươi nên sẽ phạt nhẹ thôi!" Nghe thấy thế, Sở Kiều Tịnh quỳ xuống đất, tỏ vẻ giật mình và khó tin: "Húc Vương bị bỏ độc thành câm ư? Sao có thể chứ? Hôm qua ở cạnh ao sen, không phải còn mắng Tịnh Nhi xấu xí đến mức khiến người ta thấy ghê tởm, còn bảo Thần Vương bỏ Tịnh Nhi ư? Sao giờ lại bị câm rồi?" Sở Kiều Tịnh nhìn Hoàng thượng và Hoàng hậu bằng nét mặt chân thành, muốn vô tội bao nhiêu là có bấy nhiêu. Mọi hành động đều như thể đang nói rằng con không biết gì cả, chuyện này không liên quan đến con. Thấy dáng vẻ này của nàng, Dạ Tinh Húc lập tức đứng dậy, tức giận cầm chung trà ở bên cạnh lên muốn ném về phía Sở Kiều Tịnh. Sở Kiều Tịnh thấy thế thì như thể rất sợ hãi, thuận thế né sang bên cạnh rồi ngã xuống đất. Cũng chính vì thế, chung trà vỡ "xoảng" ngay bên cạnh Sở Kiều Tịnh, nhưng nước trà trong chung thì lại bắn vào tay nàng. Sở Kiều Tịnh hít sâu một hơi, vén tay áo, làn da trắng nõn lập tức đỏ lên. "Húc Vương đang thẹn quá hóa giận, muốn đánh chết ta à?" Sở Kiều Tịnh che cánh tay lại, trong mắt có nước mắt rơi xuống, tuy vẻ ngoài xấu xí, nhưng khi giả vờ yếu đuối lại khiến người khác có cảm giác như đang chịu uất ức to lớn, khiến người khác vô thức đứng về phía nàng. Thấy nàng như thế, chút cảm giác áy náy vì đã ném chung trà của Dạ Tinh Húc lập tức mất sạch, muốn cãi lại nhưng không thể, cuối cùng cũng chỉ có thể phát ra tiếng ưm a. Hoàng thượng thấy Dạ Tinh Húc ra tay trước mặt mình, lại thấy dáng vẻ này của Sở Kiều Tịnh thì lập tức nổi giận, ném mạnh chung trà trên bàn về phía Dạ Tinh Húc: "Láo xược! Lễ nghĩa liêm sỉ của ngươi đều bị chó ăn mất rồi à? Lại còn dám ra tay ngay trước mặt trẫm, nếu trẫm không ở đây, có phải ngươi còn muốn giết người luôn không!" Lúc này Dạ Tinh Húc không thể nói chuyện, cơn giận không có chỗ trút ra, hắn ta khó khăn tránh thoát khỏi chung trà, trong lòng vô cùng uất ức. Nhưng lúc này Hoàng thượng đang tức giận, hắn ta cũng chỉ có thể quỳ dưới đất, vội vàng xua tay. Sở Kiều Tịnh nhìn về phía hắn ta, cong môi cười giễu cợt, hành động này khiến Dạ Tinh Húc càng tức giận hơn, hắn ta trợn tròn hai mắt, muốn tiến tới. Sở Kiều Tịnh run rẩy, lại trở về dáng vẻ vô hại trước đó, sợ hãi nói: "Phụ hoàng cứu con với, Húc Vương lại muốn đánh con rồi" "Cái thằng bất hiếu này! Ngươi còn muốn ra tay nữa à!" Hoàng thượng lập tức vỗ bàn, trợn trừng mắt. Dạ Tinh Húc vội vàng dập đầu, lúc này Hoàng thượng mới chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh mình: "Tịnh Nhi, con qua đây ngồi, để trẫm xem nó còn dám ra tay không!" Thượng Quan Ý ở bên cạnh thấy thế thì cau mày, đứng lên rồi quỳ xuống đất với tư thế tao nhã: "Hoàng thượng đừng trách tội Húc Vương, đệ ấy không thể nói chuyện, cho nên khó tránh khỏi hơi nóng tính. Nếu trách thì chỉ có thể trách Ý Nhi. "Đều do Ý Nhi, hôm qua... hôm qua Ý Nhi nói chuyện đắc tội với tỷ tỷ, tỷ tỷ không cẩn thận đẩy Ý Nhi vào trong ao sen. Húc Vương làm người chính nghĩa nên mới bày tỏ bất bình thay Ý Nhi, nói chuyện hơi không có chừng mực, chứ không phải cố ý sỉ nhục tỷ tỷ đâu ạ" "Nếu tỷ tỷ ghi thù thì Ý Nhi sẵn lòng để tỷ tỷ làm bị câm, xin tỷ tỷ đừng hành hạ Húc Vương nữa, dù sao đệ ấy cũng vô tội!" Thượng Quan Ý xinh đẹp ngọt ngào, những lời nàng ta nói ra khiến người khác cảm thấy lương thiện rộng lượng, nhưng hàm nghĩa từng câu đều đang chỉ trích Sở Kiều Tịnh đẩy nàng ta vào ao, sau đó còn vì ghi thù mà làm Húc Vương thành câm. Mà từ đầu đến cuối, Thượng Quan Ý đều là người bị hại, còn Húc Vương là hóa thân của chính nghĩa nên cũng là người bị hại, kẻ xấu duy nhất chính là Sở Kiều Tịnh. Sở Kiều Tịnh không nhịn được mà cười khẩy, cũng không khỏi khâm phục bản lĩnh thảo mai của nàng ta. "Sở Kiều Tịnh, ngươi làm Thần Vương phi, không chỉ ghen ghét cái tốt mà còn hãm hại Hoàng tử, lần này ngươi còn gì để nói không! Chẳng trách Húc Vương luôn tốt tính cũng bị ngươi chọc giận!" Hoàng hậu nghiêm túc trách mắng Sở Kiều Tịnh. Sở Kiều Tịnh nhìn về phía Hoàng hậu bằng đôi mắt trong veo có hồn: "Thượng Quan Ý là người Húc Vương ngưỡng mộ trong lòng, hai người nhiều lần hẹn hò, bênh vực nhau là chuyện tất nhiên. Chỉ trách Tịnh Nhi một thân một mình, chỉ có thể bị vu oan thôi!" "Cái gì!" Thượng Quan Ý thấy thế thì sợ hãi, vội vàng giải thích: "Sở Kiều Tịnh, tỷ nói bậy gì đó! Hoàng thượng, không phải như thế đâu ạ, tỷ ấy đang nói bậy, giữa Ý Nhi và Húc Vương rất trong sạch"