Vương Gia Bị Phạt Quỳ: Chồng, ngoan nào

 

Sở Kiều Tịnh cười khẩy, nhìn về phía nàng ta bằng đôi mắt trong veo: "Vậy vì sao Húc Vương lại phải mắng bổn vương phi vì ngươi!" "Là vì Húc Vương không thích nhìn tỷ bắt nạt kẻ yếu thôi!" "Bổn vương phi bắt nạt ngươi lúc nào?" "Chính là... hôm qua sau khi trở về từ trong cung!" Thấy ánh mắt sáng rực của Sở Kiều Tịnh, Thượng Quan Ý thầm thấy bất an, lần lượt trả lời câu hỏi của nàng! "Húc Vương chính mắt nhìn thấy bổn vương phi đẩy nàng ta à?" Sở Kiều Tịnh không để tâm đến Thượng Quan Ý mà nhìn về phía Dạ Tinh Húc đang quỳ dưới đất, nhìn nàng bằng ánh mắt tức giận. Nghe nàng hỏi thế, Dạ Tinh Húc lập tức muốn đáp lời. Sở Kiều Tịnh híp mắt, vẻ mặt lạnh như băng: "Ngươi chỉ cần gật đầu hoặc lắc đầu thôi, nhưng nhất định phải suy nghĩ cẩn thận!" Không biết vì sao, nhìn nét mặt của nàng, Dạ Tinh Húc cảm thấy như cả người đều trở nên lạnh lẽo, còn hơi không được thoải mái, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại lắc đầu một cái. Sau khi lắc đầu, hắn ta bỗng thấy hơi hối hận. Không ngờ trong khoảnh khắc khi nãy, hắn ta lại thấy sợ nữ nhân xấu xí này! "Phụ hoàng, người cũng thấy rồi đó, Húc Vương không chính mắt nhìn thấy con đẩy Thượng Quan Ý, nhưng hắn ta vừa xuất hiện đã mắng nhiếc con. Nếu không phải hai người này có gì đó thì chính là Thượng Quan Ý giở trò tranh sủng, lợi dụng cảm giác chính nghĩa của Húc Vương, muốn Tịnh Nhi bị hiểu lầm!" Sở Kiều Tịnh không nói thẳng là hai người qua lại với nhau, mà chỉ nói ra hai khả năng. Đối diện với hai loại khả năng như thế, dù là ai cũng sẽ nhất định chọn cái thứ hai. Đây cũng là điều mà Hoàng thượng muốn nhìn thấy, dù sao cũng liên quan đến thể diện của Hoàng gia, chỉ là Thượng Quan Ý hèn hạ tranh sủng thôi mà, chuyện này chỉ là vấn đề của một mình Thượng Quan Ý. Còn Thượng Quan Ý, vì được sống nên nàng ta chỉ có thể chọn cái thứ hai. Lúc này Thượng Quan Ý như ăn phải ruồi, nuốt không được mà nhả cũng không xong, kẹt trong cổ họng, khiến mình thấy ghê tởm. "Xin Hoàng thượng và Hoàng hậu minh xét, Ý Nhi và Húc Vương không hề có chút quan hệ khác thường nào, có lẽ... có lẽ lúc đó Ý Nhi ngã xuống, căng thẳng quá nên mới hiểu lầm tỷ tỷ. Húc Vương nghe thấy lời của Ý Nhi nên cũng hiểu lầm theo. Ý Nhi sẵn lòng chịu phạt ạ!” Thượng Quan Ý vừa nói vừa dập đầu mấy cái. Tuy ngày thường Dạ Tinh Húc rất vô lý, nhưng dẫu sao hắn ta cũng là Hoàng tử, không quá ngu ngốc, cho nên hắn ta lập tức nhận ra điểm kỳ lạ của chuyện này. Nhưng bây giờ nghe thấy lời của Thượng Quan Ý, rằng nàng ta hoàn toàn không chắc có phải Sở Kiều Tịnh đẩy mình không. Sau những chuyện này, hắn ta cũng bắt đầu nghi ngờ những lời nàng ta nói là do bị ép hay thật sự như thế. "Hoàng thượng, dù Thần Vương Trắc phi này có sai, nhưng Thần Vương phi cũng không thể vì mấy câu nói không suy nghĩ của Húc Vương mà khiến thằng bé bị câm được. Nếu thế, e rằng sau này Thần Vương phi còn có thể làm ra chuyện đại nghịch bất đạo hơn nữa đấy" Hoàng hậu thấy Thượng Quan Ý đã chịu thua thì chỉ đành nhắc đến chuyện Dạ Tinh Húc bị thương. Hoàng thượng nhìn thoáng qua Dạ Tinh Húc, ông ta ngẫm nghĩ một lát, sau đó bưng chung trà hạ nhân vừa bưng đến lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm: "Con có gì muốn nói không?" "Tịnh Nhi không có gì để nói cả!" Lời của Sở Kiều Tịnh khiến Thượng Quan Ý và Hoàng hậu đều vui mừng, Dạ Tinh Húc thấy nét mặt lạnh nhạt của nàng thì chợt cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nàng dễ dàng thừa nhận như thế à? "Hoàng thượng, Thần Vương phi đã nhận rồi, vì không dung túng cho việc này, vẫn nên phạt nặng mới được." Hoàng hậu ở bên cạnh nhắc nhở một cách sâu xa. Sở Kiều Tịnh cong môi, vẫn bình tĩnh như thường: "Tịnh Nhi không có gì để nói, nhưng không có nghĩa là nhận tội!" "Ngươi nói thế là có ý gì?" Hoàng hậu không nhịn được mà nhíu mày. Sở Kiều Tịnh nhướng mày, ánh mắt nhìn về phía Hoàng hậu chứa đựng sự châm chọc: "Nếu đã kiên quyết muốn đổ tội cho người khác thì lo gì thiếu chứng cứ. Mẫu hậu là mẫu nghi thiên hạ, không thể thiên vị, vội vã định tội Tịnh Nhi như thế được, cảm giác cứ như mẫu hậu đang bất mãn với Thần Vương vậy. Dù sao có một Vương phi làm ảnh hưởng đến Hoàng tử khác cũng không tốt cho danh dự của Thần Vương. Ai không biết còn tưởng mẫu hậu có ý đồ khác đấy ạ." Những lời Sở Kiều Tịnh nói vô cùng thấu đáo và thẳng thắn. Hiên Vương và Thần Vương trước giờ bất hoà, mà Hiền Vương là con của Hoàng hậu, nếu Sở Kiều Tịnh xảy ra chuyện, Thần Vương không tránh khỏi bị dính líu, vừa nhận lấy binh quyền đã bị người khác tấu lên cướp đi. Mà Hoàng hậu gấp gáp như thế cũng là vì muốn nhìn thấy kết quả này. Việc này khiến sắc mặt Hoàng thượng cũng trở nên khó coi. Mà Dạ Tinh Húc vẫn luôn không nói gì, nghe thấy thế thì nét mặt cũng khác đi. Hắn ta không thích Sở Kiều Tịnh, muốn trị tội nàng, nhưng điều kiện tiên quyết là không ảnh hưởng đến lợi ích của Tam ca. Dạ Tinh Húc không ngu, bây giờ Sở Kiều Tịnh nói thẳng như thế, hắn ta cũng hiểu rõ mục đích của Hoàng hậu. Chẳng trách bà ta luôn nhấn mạnh tội danh làm hắn ta bị thương, muốn xử lý Sở Kiều Tịnh. Chỉ không biết lần này Hoàng hậu đến có phải là trùng hợp hay không. Trong lúc Dạ Tinh Húc đang suy nghĩ, Hoàng hậu chợt đứng phắt dậy, đột nhiên cao giọng: "Ngươi đừng hòng nói năng linh tinh ở đây. Bổn cung có thể có ý đồ gì được, ta chỉ muốn tuân thủ luật lệ thôi. Ngươi làm Húc Vương bị thương, bây giờ lại thành có lý à." "Xem mẫu hậu nói kìa, Tịnh Nhi vốn có lý mà, mẫu hậu chỉ nghe lời của hai người Thượng Quan Ý, lại không tin người trong cuộc làm Chính phi là con. Tịnh Nhi không suy nghĩ nhiều mới là lạ đấy" Nói đến đây, Sở Kiều Tịnh lại tiếp tục: "Hơn nữa, bọn họ luôn miệng nói Tịnh Nhi bỏ độc khiến Húc Vương bị câm, nhưng cũng đâu chỉ có một thái y đến khám cho hắn ta, có chắc là trúng độc không? Tịnh Nhi cũng hiểu y thuật, theo con thấy, chỉ tại gần đây Húc Vương bị nóng trong người, hôm qua còn quá giận dữ nên mới bị như thế thôi." "Nếu nóng trong người, sao thái y lại không khám ra được? Húc Vương đã báo tin với bổn cung và Hoàng thượng, rõ ràng là người dùng châm bạc hạ độc, đến bây giờ mà Thần Vương phi còn muốn tranh cãi trước mặt Hoàng thượng và bổn cung ư!" Nét mặt Hoàng thượng vô cùng u ám, sau đó bà ta quỳ xuống trước mặt Hoàng thượng: "Hoàng thượng, rõ ràng Thần Vương phi đang làm bậy, thần thiếp không có suy nghĩ gì khác, chỉ biết có lỗi phải phạt. Nể mặt Thần Vương, có thể không công bố với mọi người, nhưng không thể bỏ phạt được. Thần thiếp thấy nên đưa Thần Vương phi đi đánh ba mươi roi, xem như trừng phạt, cũng xem như lấy lại công bằng cho Húc Vương. "Đợi đã." Ngoài cửa chợt vang lên một giọng nam lạnh lùng. Sở Kiều Tịnh nhìn sang, thấy Dạ Chí Thần mặc áo giáp đen đỏ ngược sáng đi tới, dáng người to lớn cao ngất, ngũ quan sắc nét, tựa như thiên thần bị ánh sáng bao phủ. Nhìn thấy Dạ Chí Thần, Thượng Quan Ý lập tức lộ vẻ vui mừng, chắc chắn hắn sẽ làm chứng, sau đó Sở Kiều Tịnh sẽ bị phạt. Dạ Chí Thần chầm chậm bước tới, khi hắn đi tới bên cạnh Thượng Quan Ý, nàng ta lập tức ra vẻ uất ức: "Vương gia... Chàng về rồi." "Đứng dậy đi." Hoàng thượng cầm chung trà, dùng nắp gạt lá trà bên trên: "Con có gì muốn nói về chuyện này không?"