Vương Gia Bị Phạt Quỳ: Chồng, ngoan nào

 

Nghe thấy thế, Sở Kiều Tịnh chợt nhìn về phía Dạ Chí Thần, thấy trên trán hắn vẫn còn mấy giọt mồ hôi đọng lại, rõ ràng là chạy nhanh về. Có lẽ hắn sợ cục cưng trong lòng mình là Thượng Quan Ý bị ức hiếp, nên mới vội vã như thế chứ gì. Nàng chợt nắm chặt tay, cúi đầu, ép bản thân không nhìn hắn nữa. Nếu Dạ Chí Thần đích thân làm chứng, nói là nàng đẩy Thượng Quan Ý, khiến Dạ Tinh Húc bị câm, thì dù nàng có giỏi tranh luận thế nào cũng vô dụng. Dù sao nàng là Chính phi của Dạ Chí Thần, hiện tại xét về thân phận, hắn là người công bằng nhất, nói gì cũng sẽ có người tin. Dạ Chí Thần nghe thấy câu hỏi của Hoàng thượng thì nhìn về phía Thượng Quan Ý, sau đó lại nhìn Dạ Tinh Húc. Thấy hắn như thế, Sở Kiều Tịnh không khỏi thầm cười khẩy, một cảm giác mất mát cũng chợt hiện lên trong lòng. Nàng đang chờ mong điều gì chứ? Chắc chắn là hắn không nỡ khiến Thượng Quan Ý chịu khổ, càng mong có thể lấy lại công bằng cho huynh đệ của hắn! Còn nàng chỉ là một Vương phi giả trong thỏa thuận thôi! Có lẽ Dạ Chí Thần cũng không quan tâm có công bằng với nàng hay không. Nghĩ thế, Sở Kiều Tịnh thả lỏng hơn, nét mặt cũng trở nên lạnh lùng. Roi, nàng có thể chịu, nhưng nàng không chịu được sự sỉ nhục của Dạ Tinh Húc với mình. Nếu nàng bị đánh thì hắn ta cứ câm tiếp đi. Nàng không chịu thừa nhận, với thân phận này, cũng không ai lấy mạng nàng được. Nghĩ thế, nàng đột nhiên đứng dậy, vừa định nói gì đó thì Dạ Chí Thần đã lên tiếng trước. "Bẩm phụ hoàng, chuyện giọng nói của Thất đệ, hôm qua đã mời đại phu đến khám, đại phu có nói là quá giận dữ dẫn đến mất tiếng tạm thời. Hai ngày qua việc trong quân đội khá nhiều, nhi thần có dặn dò quản gia sắc thuốc nhưng lại quên thông báo chuyện này với Thất đệ" Nói xong, Dạ Chí Thần chắp tay, cúi người cất giọng điệu rất có khí phách: "Tạo thành hiểu lầm thế này, nhi thần sẽ cùng gánh chịu. Vương phi của nhi thần chỉ là vô tội bị liên luy thôi." Sở Kiều Tịnh thoáng sửng sốt, trợn to mắt tỏ vẻ khó tin. Nàng nhìn về phía Dạ Chí Thần thì thấy hắn rất bình tĩnh, trong đôi mắt sâu thẳm lạnh như băng kia còn có chút cảm xúc không rõ. Hoàng thượng buông chung trà xuống, dựa người về phía sau, tỏ vẻ nhẹ nhõm: "Thì ra là thế, xem ra chuyện hãm hại Hoàng tử là không có thật!" "Vâng ạ!" "Hoàng thượng.." Thấy không thể trừng phạt Sở Kiều Tịnh, Hoàng hậu lập tức bất mãn, vừa định nói gì đó thì Hoàng thượng hơi nâng mắt, nhìn bà ta. "Sao thế? Hoàng hậu còn muốn nói gì à?" Thấy ý cảnh cáo trong mắt Hoàng thượng, Hoàng hậu chỉ có thể nuốt lại lời muốn nói, dù trong lòng có cảm xúc gì cũng không dám thể hiện ra mặt: "Thần thiếp không có ạ." "Thế thì tốt, tất cả lui xuống đi, còn Thần vương ở lại." Hoàng thượng hờ hững phất tay, trên mặt lộ vẻ mất kiên nhẫn. "Đợi đã, mẫu hậu không phân biệt phải trái, suýt kéo Vương phi của nhi thần xuống đánh, có phải bây giờ nên nói xin lỗi nàng ấy không?" Dạ Chí Thần lạnh lùng nhìn về phía Hoàng hậu, giọng điệu rất bình thản, nhưng khí thế mạnh mẽ trên người lại khiến người khác như đang đứng trước lưỡi đao lạnh như băng, không cẩn thận sẽ bị thương. Sở Kiều Tịnh chợt dừng bước quay đầu lại, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc. Hắn vừa bảo Hoàng hậu nói xin lỗi nàng ư? Dù Hoàng hậu vẫn luôn không thích Dạ Chí Thần, rất hay nói năng cay nghiệt với hắn, nhưng Dạ Chí Thần cũng chỉ lạnh lùng không để tâm thôi, chứ chưa từng thấy hắn trở mặt với bà ta như thế. Hoàng hậu sửng sốt mất một lúc, sau đó vô cùng giận dữ: "Không ngờ ngươi lại bảo bổn cung nói xin lỗi! Bổn cung là Hoàng hậu đấy!" "Thiên tử phạm pháp thì cũng xử tội như thứ dân, Hoàng hậu không hiểu đạo lý này sao?" Lúc này Dạ Chí Thần cũng không gọi bà ta là mẫu hậu nữa, thái độ vô cùng rõ ràng. Sở Kiều Tịnh đang định nói gì đó thì Dạ Chí Thần lại dùng ánh mắt ý bảo nàng yên tâm, khiến lời nàng định nói bị nuốt ngược trở về. Đầu tiên hắn giúp nàng gỡ tội, bây giờ còn ngang nhiên nói chuyện như thế với Hoàng hậu, khiến Sở Kiều Tịnh chợt thấy ấm áp. "Không được vô lễ!" Hoàng thượng lớn tiếng mắng: "Bà ấy là mẫu nghi thiên hạ, là mẫu hậu của con đấy!" Dạ Chí Thần vẫn mang thái độ lạnh lùng, hắn đứng thẳng tắp, nhìn Hoàng hậu bằng nét mặt không lùi bước, cũng không sợ hãi: "Nhi thần chỉ muốn nhắc nhở thân phận của bà ấy thôi." "Ngươi..." Hoàng hậu không ngờ thái độ của hắn lại cứng rắn như thế. Nhưng thấy vẻ mặt rõ ràng không muốn nói chuyện của Hoàng thượng, bà ta nhất thời cũng hết cách, chỉ có thể đè nén cảm giác khó chịu trong lòng, trở lại tư thế đoan trang: "Phu thê Thần Vương đúng là tình cảm sâu nặng, Thần Vương phi cũng rất lợi hại, có thể khiến Thần Vương nói chuyện với bổn cung như thế vì ngươi. Nhưng chuyện hôm nay, đúng là bổn cung có lỗi, hiểu lầm Thần Vương phi. Ngoài quà tặng bổn cung mang đến cho Thần Vương phi hôm nay, sau này bổn cung sẽ phái người đưa trâm cài mà bổn cung thích nhất đến cho ngươi, coi như bồi thường" Dứt lời, Hoàng hậu tức giận trừng Sở Kiều Tịnh một cái rồi vung tay áo rời đi. Thấy Hoàng hậu đã rời đi, Dạ Chí Thần lại nhìn về phía Thượng Quan Ý: "Lương Nhân, gần đây Thượng Quan Trắc phi không khoẻ, phái người đưa nàng ấy về viện, không có việc gì thì ở trong viện tịnh dưỡng đi" "Vương gia.." Thượng Quan Ý vô cùng kinh hãi, thế chẳng phải là giam lỏng ư? Nhưng thấy ánh mắt cảnh cáo của Dạ Chí Thần, nàng ta nhất thời im lặng, tỏ vẻ uất ức, hy vọng Dạ Chí Thần có thể thay đổi sắc mặt. Nhưng thấy hắn vẫn vô cùng lạnh lùng, nàng ta chỉ có thể biết điều cúi đầu, lí nhí nói một câu cảm ơn Vương gia. Nhưng ánh mắt tàn nhẫn kia cũng vừa khéo được che khuất trong lúc cúi đầu. Lúc Dạ Chí Thần giải thích giúp Sở Kiều Tịnh, Dạ Tinh Húc cũng sửng sốt. Thấy những hành động tiếp theo của hắn, hắn ta lại càng thấy khó hiểu hơn. Dạ Chí Thần gây hấn với Hoàng hậu, hắn ta có thể hiểu, mục đích của Hoàng hậu lần này quá rõ ràng, Tam ca không muốn nhịn nữa nên mới chủ động tấn công. Nhưng không phải Thượng Quan Ý luôn là người Tam ca yêu thương nhất ư? Tại sao lại bị hắn giam lỏng? Chẳng lẽ Tam ca thật sự hiểu lầm quan hệ giữa hắn ta và Thượng Quan Ý? Nghĩ thế, đầu Dạ Tinh Húc nhất thời như nổ tung, hắn ta vội vàng đi tới bên cạnh Dạ Chí Thần, ưm a nói gì đó, nhưng vì không phát ra tiếng nên lại nôn nóng khoa tay múa chân giải thích, rất sợ Dạ Chí Thần hiểu lầm. Dạ Chí Thần đè cánh tay đang quơ múa của hắn ta lại, tỏ vẻ ghét bỏ: "Lương Nhân, ngươi đích thân đưa Húc Vương đi nghỉ ngơi, bảo quản gia nấu thuốc." Sau đó, Dạ Tinh Húc còn muốn nói gì đó, nhưng đã bị Lương Nhân vừa kéo vừa dẫn ra khỏi tiền sảnh. Trong tiền sảnh chợt chìm trong im lặng. Sở Kiều Tịnh đã hoàn hồn sau một lúc ngơ ngác, nàng vội vàng thi lễ với Hoàng thượng, chuẩn bị rời đi. Nhưng lúc Sở Kiều Tịnh đang định bước khỏi cửa, giọng nói của Hoàng thượng chợt vang lên sau lưng nàng: "Húc Vương đúng là hơi ngu ngốc, nhưng trừng phạt như thế cũng đủ rồi. Nha đầu, con nghĩ sao?" Sở Kiều Tịnh khựng lại, nhưng sau đó nàng cũng thả lỏng, quay đầu cười khôn khéo với Hoàng thượng: "Húc Vương không nóng trong người nữa thì sẽ khỏi nhanh thôi." Nói xong, Sở Kiều Tịnh cười khẽ, nếu Hoàng thượng đã biết mà lại không trừng phạt nàng, thì sau này cũng sẽ không nhắc chuyện cũ, cuộc sống của nàng vẫn sẽ yên ổn trôi qua. Chỉ khó hiểu là Thần Vương không được cưng chiều, vì sao Hoàng thượng lại giúp nàng giấu giếm? Lợi dụng cơ hội xử lý nàng không phải tốt hơn sao? Nhưng những chuyện này cũng không đến lượt nàng suy nghĩ. Nàng phải nhanh chóng mở rộng không gian, thoát khỏi sự khống chế của hoàng thất trước đã. Hoàng thượng vẫy tay, ra hiệu cho hắn ngồi xuống, hai người ngồi nhìn nhau nhưng đều không nói gì. Hoàng thượng nhấp một ngụm trà, liếc Dạ Chí Thần: "Sao nào? Con không muốn giải thích gì à?"