Vương Gia Bị Phạt Quỳ: Chồng, ngoan nào

 

"Không có ạ, chẳng phải phụ hoàng đã đoán được những chuyện này cả rồi ư? Đương nhiên không cần nhi thần giải thích rồi." "Ha, hai các con đúng là to gan, một người dám khiến Hoàng tử bị câm, còn dám nói Lão Thất qua lại với Trắc phi của con, một người thì khi quân phạm thượng che giấu giúp nàng ta. Không sợ trẫm tức giận, trị tội các con à?" Hoàng thượng trợn trừng mắt, nhưng ánh mắt lại vô cùng bình thản. Dạ Chí Thần hờ hững nhìn ông, nhẽ nhếch môi nở nụ cười hiếm thấy: "Nếu phụ hoàng muốn trị tội thì khi nãy cũng sẽ không mắt nhắm mắt mở cho qua. Hoàng thượng bình tĩnh sờ râu, nhìn Dạ Chí Thần bằng ánh mắt sâu thẳm khó đoán: "Con biết vì sao trẫm không thích con không?" Dạ Chí Thần nhìn lại ông, nhấn mạnh từng chữ: "Vì trong các Hoàng tử của phụ hoàng, chỉ có nhi thần giống người nhất!" Hoàng thượng thoáng sửng sốt, sau đó phá lên cười. Dạ Chí Thần không chút dao động, vẫn vô cùng bình tĩnh, hắn hờ hững cất lời: "Chính vì việc phụ hoàng không thích con quá lộ liễu nên Hoàng hậu không hề tin. Nếu không, nhi thần cũng sẽ không trở thành cái đinh trong mắt bà ấy" "Lời này mà con cũng dám nói." "Không phải phụ hoàng muốn nghe lời nói thật ư?" Hoàng thượng liếc hắn, chỉ muốn tiến lên cho hắn hai roi, nhưng hắn nói câu nào cũng có lý cả. "Hiện tại trẫm vẫn sống tốt, vậy mà trong triều đình đã bắt đầu chia phe phái rồi. Ca ca của Hoàng hậu là Bạch Thái uý quản lý triều đình, còn cháu trai của bà ta là Bạch Khanh gần đây cũng chiến công hiển hách. Một văn một võ, triều đình nghiêng về một bên, dù một số người vừa ý con, nhưng cũng chỉ là muối bỏ biển, thế lực không bằng bọn họ. Bọn họ không thể lộ liễu nên chỉ đành xử lý con trước. Hiện tại con trở mặt với Hoàng hậu, lại không muốn vị trí Hoàng đế, thế con có từng nghĩ tới chuyện sau này chưa?" Trong mắt Hoàng thượng lộ vẻ lo lắng, Dạ Chí Thần là Hoàng tử ông thích nhất, nhưng mẫu phi lại là một nữ nhân không có quyền, nhà ngoại của Hoàng hậu thì lại có quyền có thế, không thể làm gì được bà ta. Khi còn bé Dạ Chí Thần đã thông minh hơn người, vì bảo vệ hắn, ông chỉ có thể ra vẻ ghét bỏ Dạ Chí Thần để bảo vệ hắn. Nhưng Hoàng hậu lại hiểu rõ ông nhất. "Hiện tại có trở mặt hay không thì Hoàng hậu cũng không tha cho nhi thần. Nếu đã thế thì chủ động tấn công vẫn tốt hơn" "Con định làm gì. "Dù nhi thần không có hứng thú với ngôi vị Hoàng đế, nhưng đây là giang sơn của Dạ gia, không thể mang họ Bạch được." Mắt Dạ Chí Thần sáng như đuốc, môi mỏng khẽ mở, nói ra từng câu từng chữ. Dạ Minh Hiên chỉ là một con cờ để Hoàng hậu đoạt quyền. Nếu hắn ta làm Hoàng thượng, Hoàng hậu trở thành Thái hậu, nắm giữ hậu cung, triều đình thì do Bạch Thái uý khống chế, trong quân đội còn có một Bạch Khanh, vậy thì cả thiên hạ đã thành của Bạch gia luôn rồi. Đương nhiên Hoàng thượng cũng hiểu đạo lý này, ông không tiếp tục chủ đề này nữa mà nhấp một ngụm trà rồi nói: "Trẫm thấy con cũng không ghét bỏ nha đầu Sở gia kia như trước đây nữa. Xem ra trẫm cho con chọn giữa ngôi vị Hoàng đế này và cưới nàng, con thà cưới nàng cũng không cần ngôi vị Hoàng đế, không biết nha đầu kia nên khóc hay nên cười nữa đây. Nhưng cũng may là nha đầu kia có thay đổi khiến người khác bất ngờ, con nên đối xử tốt với nàng ta đi, nàng ta không tầm thường, sau này chắc chắn sẽ vượt khỏi sự tưởng tượng của người khác." Dạ Chí Thần không trả lời, dường như đang suy nghĩ gì đó, Hoàng thượng thấy thế thì chậm rãi đứng dậy: "Trẫm mệt rồi, về cung đây. Mấy ngày nữa Hoàng tổ mẫu của con về, đến lúc đó có lẽ nàng ta lại có việc để làm rồi." Hoàng thượng nói xong thì chắp tay đi ra ngoài, nhưng trong mắt lại lộ vẻ ranh ma. Hừ, ngôi vị Hoàng đế không phải con nói không muốn là không muốn được nhé. Bên phía Sở Thừa tướng, vì nữ nhi bảo bối của mình, kiểu gì cũng sẽ cố hết sức nâng đỡ Dạ Chí Thần. Lúc trước Dạ Chí Thần vì tức giận nên đầu óc lú lẫn, cũng không biết bắt đầu từ khi nào, hắn đã rơi vào hố mà Hoàng thượng tự tay đào cho mình rồi. Đến tận về sau, Sở Kiều Tịnh thấy vẻ mặt buồn rầu của Dạ Chí Thần mới không khỏi cảm thán, người khác đều là nhi tử gài bẫy cha, nhưng Dạ Chí Thần thì lại bị cha gài bẫy. Hoàng thượng và Hoàng hậu bãi giá về cung, Thượng Quan Ý thì bị giam lỏng. Sở Kiều Tịnh nghe Hoàng thượng đã đi thì bèn đến thẳng thư phòng của Dạ Chí Thần. Lúc này Dạ Chí Thần đã cởi áo giáp, thay đồ trắng, giảm đi chút sát khí và khí thế hào hùng, nhiều hơn một chút tao nhã và anh tuấn. Hắn đang ngồi trước bàn, lật xem tấu chương trong tay. Dường như Dạ Chí Thần cảm nhận được có người đến, hắn ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy Sở Kiều Tịnh đứng yên trước cửa. Sở Kiều Tịnh hoàn hồn, lúng túng họ khan hai tiếng: "À... Ta đến để đưa thuốc. Dứt lời, nàng đi tới bên bàn, đặt thuốc trong tay lên bàn: "Đây là thuốc chữa trị cho Dạ Tinh Húc" Thật ra nàng cũng không bỏ độc, chỉ tấn công vào huyệt vị khiến hắn ta mất tiếng thôi. Thuốc này có thể khiến huyệt vị hồi phục lại, dù nàng cũng có thể châm hai kim, nhưng nàng thù dai, hắn ta vẫn chưa xứng để nàng đích thân chữa trị. "Được!" "Còn nữa, cảm ơn ngươi." Sở Kiều Tịnh gượng gạo cất lời, thấy Dạ Chí Thần đang nhìn mình bằng ánh mắt hờ hững, nàng bỗng thấy không hài lòng: "Nhưng ta không hối hận vì đã làm thế" Sau đó, nàng xoay người, không nhìn Dạ Chí Thần nữa mà nhanh chóng đi ra ngoài. "Ta xin lỗi." Sau lưng vang lên giọng nói trầm khàn quyến rũ của Dạ Chí Thần, giọng điệu còn có chút dịu dàng, khiến Sở Kiều Tịnh ngạc nhiên quay đầu lại. Dạ Chí Thần nhìn nàng bằng đôi mắt sâu thẳm, đôi môi mỏng quyến rũ khẽ mở: "Hôm qua ta không nên nghi ngờ ngươi." Đây là lần đầu tiên hắn xưng "ta" trước mặt nàng chứ không phải là "bổn vương", điều này khiến Sở Kiều Tịnh sửng sốt, ngơ ngác nhìn vào nét mặt chân thành và mang theo chút dịu dàng mà chính bản thân hắn còn không phát hiện ra, nàng lại tiếp tục nghi ngờ có phải mình nhìn lầm rồi không. Nhưng nhìn chăm chú một lúc, sau khi không phát hiện mình nhìn lầm, còn bị hắn nhìn bằng ánh mắt sáng rực, Sở Kiều Tịnh chợt đỏ mặt. Nàng hít sâu một hơi, cố gắng ổn định lại tâm trạng. "Không sao, hôm nay ngươi cũng đã giúp ta, chúng ta coi như không ai nợ ai.” Sở Kiều Tịnh cười khẽ, tỏ vẻ không hề để tâm. Nghe thấy hai chữ không ai nợ ai, không hiểu vì sao, trong lòng Dạ Chí Thần lại hiện lên chút cảm xúc khác thường, không thể nói rõ. Sở Kiều Tịnh cũng không thấy vẻ mặt dần trở nên lạnh lùng của Dạ Chí Thần, nàng nói tiếp: "Hơn nữa, hành động đó của ngươi cũng là bình thường, dù sao đó cũng là nữ nhân ngươi yêu, lựa chọn tin tưởng nàng ta trước cũng là điều dễ hiểu, không thể trách ngươi được. "Bổn vương không thích nàng ấy" Dạ Chí Thần gần như thốt ra câu này mà không chút nghĩ ngợi. Sau khi nói xong, chính bản thân hắn cũng phải sửng sốt. Trước kia lúc hắn muốn cưới Thượng Quan Ý, gần như tất cả mọi người đều nói hắn thích nàng ta, nhưng hắn chỉ không thèm để tâm. Hôm nay nghe thấy lời của Sở Kiều Tịnh, hắn lại cuống cuồng phủ nhận. Trong khoảnh khắc đó, ngay cả chính hắn cũng không biết hắn đang căng thẳng vì sợ nàng hiểu lầm.